Tôi vốn ám ảnh chuyện về quê chồng, chỉ về một ngày cũng đã xanh mặt chứ đừng nói là về tới 3 ngày. Tôi lo lắng nên mất ăn mất ngủ mấy ngày nay khi chồng thông báo tin, mẹ gọi điện lên bảo hai đứa đưa cháu về chơi.
Cứ mỗi lần nghe thấy hai tiếng mẹ chồng là tôi lại khiếp đảm. Chẳng phải tôi là cô con dâu không có hiếu nhưng bạn phải gặp mẹ chồng tôi thì bạn mới biết. Những điều tôi lo lắng, sợ hãi quả không thừa thãi chút nào. Ngày mới còn yêu nhau, khi đưa tôi về ra mắt, mẹ anh đã phản đối kịch liệt. Mẹ nói, nếu anh lấy tôi thì anh phải lựa chọn, một là mẹ, hai là tôi. Anh cầu xin thế nào mẹ cũng không buông tha. Ngay cả khi biết tôi có bầu, mẹ cũng không chấp nhận chỉ vì cái tính cuồng tín của mẹ. Mẹ nói, đi xem khắp nơi, các thầy đều phán hai đứa không hợp tuổi, làm ăn không nên cơm nên cháo gì. Mẹ nghĩ cho con trai mẹ nhưng không nghĩ tới đứa cháu nội trong bụng, mẹ kiên quyết ngăn cấm. Tôi buồn và khóc suốt thời gian ấy. Các bạn biết không, bây giờ con tôi đã 2 tuổi rồi mà mẹ cháu vẫn chưa được mặc váy cưới. Vì lần đó, chúng tôi vì có con nên trốn đi lập nghiệp trên thành phố. Và cũng từ đó, anh không về nhà.
Sau này, mẹ anh vì thấy thương nhớ con nên đã chủ động ‘bắn tin’ để anh về thăm mẹ. Và vì nghĩ cho gia đình nên anh cũng về, nhưng tôi thì không. Mãi sau, anh nài nỉ, bảo tôi đưa con về thì tôi mới về. Nhưng lần đó với tôi vẫn là ác mộng kinh hoàng vì mẹ không nói với tôi một lời. Mẹ vẫn cho rằng, mọi chuyện là do tôi gây ra. Mẹ nghĩ tôi cướp mất con trai mẹ, làm cho tình cảm mẹ con anh sứt mẻ. Tôi nào có, tôi có con rồi, được anh yêu, chẳng lẽ tôi không cố gắng để con tôi có bố và được sống bên cạnh người tôi yêu sao? Vả lại, giờ đây, bà có cháu còn tôi vẫn chưa được một lần làm vợ cho đàng hoàng. Tôi có chồng, có nhà chồng như thế đấy! Tôi chẳng phải người chịu nhiều tủi hổ và thiệt thòi sao? Suốt 2 năm qua, chỉ có Tết tôi buộc phải theo chồng về nhà anh, còn lại, tôi đều lánh. Vì mẹ không coi tôi ra gì, coi tôi như cái gai trong mắt. Mẹ chỉ cần con mẹ. Còn cháu chính là do tôi sinh ra nên mẹ cũng không màng. Bà chưa bao giờ mua quà cho cháu, chỉ bế khi bị ép, còn lại chẳng bao giờ cưng nựng. Tôi chán nản vô cùng. Nhưng cứ nghĩ vì chồng thương yêu mình, hiểu mình nên tôi cố gắng vượt qua.
Hôm nay, anh nói, mẹ anh gọi điện lên bảo 2-9 này vợ chồng đưa con về chơi mà tôi rùng mình. Trong mọi câu chuyện, mẹ chưa bao giờ nhắc tới tôi, vậy mà giờ mẹ lại nói ‘vợ chồng đưa con về’. Tôi có chút ái ngại, lo sợ nhưng đúng là sợ nhiều hơn là ngại. Giờ sắp tới ngày giáp mặt mẹ rồi, tôi đang phát ốm. Chỉ nghĩ, mẹ không thèm nói với tôi một câu, lại tỏ thái độ ra mặt trước đông đảo họ hàng thì tôi không biết còn mặt mũi nào nữa hay không?