Hôm ấy, Liên tình cờ bắt gặp cảnh chồng người bạn đang ve vãn một ả gái đứng đường. Cái cách anh ta trả giá, buông lời tán tỉnh rồi còn sỗ sàng nói mấy câu: “Em có chiêu gì mới chiều khách không? Mấy kiểu cũ anh biết hết rồi nha cưng. Với cái giá em đưa ra thì ít nhất cũng phải có gì đó mới mẻ chứ”, khiến Liên thấy rợn người.
Biết là chuyện nhà người, nhưng không kìm nổi, nên Liên đã chạy tới, dừng xe bên cạnh rồi nói: “Ủa anh Dũng, cái Tâm nó đang đợi cơm anh ở nhà đấy…”.
Thấy Liên, anh ta tỏ ra hơi bất ngờ rồi nhanh chóng lấp liếm: “Liên hả em, cô này đang xin anh đi nhờ, anh cũng tính về nhà giờ đây. Chắc vợ nhớ anh lắm rồi đó". Nói xong, Dũng cười giả lả, rồi chạy biến, bỏ mặc Liên đứng như trời trồng với cô ả mà anh ta đang thương lượng dang dở. Ả "gái" còn cố nói với theo: “Muốn chơi con này mà còn sợ vợ, đồ đĩ đực!”.
Hai hôm sau, Dũng gọi điện thoại hẹn gặp Liên ở một quán cà phê. Liên chưa kịp ngồi xuống ghế, Dũng đã nói ngay: “Cô là cái thá gì mà xen vào chuyện nhà tôi? Nhờ phúc của cô, chúng tôi sắp ly hôn rồi. Cô tưởng nhà cô tốt đẹp lắm à? Chồng cô còn sành hơn cả tôi đấy!”.
Liên đã chuẩn bị tâm lí sẽ bị Dũng mắng mỏ thậm tệ vì đã kể chuyện đi “gái” cho vợ nghe. Nhưng điều tiết lộ cuối cùng của hắn ta trong cơn nóng giận mới khiến cô hoảng hốt. Cô lắp bắp: “Anh đừng có vơ đũa cả nắm…”.
Vừa dứt lời cô nhận ngay được nụ cười khả ố của Dũng, kèm theo lời nói: “Cô em còn non lắm, chồng cô em đâu kém cạnh gì. Cô nghĩ đàn ông tụi này cứ trung thành mãi một thứ mà không chán à, lâu lâu cũng phải đổi gió chứ! Mà cô biết không, nhu cầu chồng cô hơi cao đấy…”.
Dũng đứng dậy bỏ đi luôn sau khi để lại cho Liên hàng loạt câu hỏi trong đầu. Cô không muốn tin những gì được nói ra từ miệng Dũng, nhưng điều gì đó khiến cô thấy bất an.
Tối đến, tranh thủ lúc chồng đi tắm, Liên tò mò mở điện thoại chồng kiểm tra. Lần đầu tiên cô làm điều này sau 5 năm chung sống. Và cũng lần đầu tiên cô hoàn toàn sụp đổ về chồn.
“Cưng à, tối nay anh vui lắm, anh sẽ thưởng thêm cho em sau nhé…”, "Hàng của em được đấy, với những của quý như vậy, anh sẽ không trả giá đâu…” - những tin nhắn khiến Liên ghê tởm không thể đọc tiếp được nữa. Cô nghĩ chồng người là kẻ hư hỏng, nhưng không ngờ chồng cô cũng đổ đốn không kém.
Trước khi cưới nhau, hai vợ chồng Liên đã thống nhất quan điểm: cưới là một chuyện, nhưng ai cũng có không gian riêng, phải tin tưởng nhau thì mới sống tốt được. Và suốt 5 năm qua, hai người vẫn luôn lấy đó làm phương châm sống. Có lẽ vì vậy nên chồng Liên đã “sơ suất” đến mức để lại những tin nhắn gạ tình ngay trong điện thoại.
Đến lúc này, Liên chỉ biết tự trách mình ngu dại bởi đã tin tưởng một cách tuyệt đối vào chồng.
Lấy lại bình tĩnh, Liên cất máy chồng về vị trí cũ, rồi gọi điện thoại cho Dũng và nói: "Anh có thể nói rõ hơn chuyện lúc sáng được không? Tôi cũng như vợ anh, ai cũng có quyền được biết sự thật”.
Trong điện thoại, Liên nghe tiếng anh ta cười thật châm biếm: “Cô cũng tỉnh ngộ rồi đó hả? Muốn biết thì cứ cuối tuần, đến cuối đường lần trước cô gặp tôi ấy. À mà nhớ chuẩn bị tinh thần nhé, ông chồng quý tử nhà cô không phải hạng vừa đâu”... Liên dường như quay cuồng trong mớ sự thật vừa khám phá ra.
Những ngày tiếp theo, dù vẫn cố sống bình thường nhưng Liên không thể nhìn thẳng vào mắt chồng. Hễ chồng có ý định chạm vào người cô là cô lại thấy ghê tởm.
Rồi cuối cùng cũng tới Chủ nhật, thấy chồng vừa ra khỏi nhà với lí do đi nhậu với bạn cũ là Liên đã thấy lạnh người. Giờ ngẫm lại, cô mới thấy hầu hết tối chủ nhật nào, chồng cô cũng vắng mặt ở nhà. Lúc thì về thăm nội, lúc thì nhậu nhẹt bạn bè, đám cưới…
Đợi chồng đi được một lúc, cô đến thẳng địa điểm lần trước gặp Dũng và chờ đợi. Cô mừng thầm khi thấy đã hơn 30 phút nhưng không ai xuất hiện, chỉ có mấy ả ưỡn ẹo đong đưa khách lạ. Nhưng rồi chưa kịp mừng lâu, cô đã thấy chồng mình đầu tóc bóng loáng, quần áo là lượt chạy xe tới… khác hẳn với hình ảnh quần cộc áo thun khi chồng cô bước ra khỏi nhà.
Hóa ra mỗi lần chuẩn bị đi tìm "hàng", chồng Liên đã phải “tân trang” lại bản thân rồi mới đi. Một điều đáng ghê tởm hơn là khi chồng Liên vừa đến, không ả gái nào ở đó không gọi tên anh ta. Nhìn khuôn mặt hống hách, nụ cười mời gọi của chồng, Liên chỉ muốn chạy tới cấu xé.
Chồng Liên đi hết một lượt, chạm vào ngực cô này, vuốt ve cô khác, bao lời tục tĩu ghê tởm trong chuyện chăn gối anh ta lấy đó làm đề tài để trả giá: “Em sẽ làm gì cho anh, có dụng cụ gì mới kích thích không cô em?”.
Không kiềm chế thêm được nữa, Liên lao tới chặn ngay trước xe chồng. Mặt anh lộ rõ vẻ hoảng hốt. Thất vậy, mấy cô ả kia xúm tới chỗ Liên như định ăn tươi nuốt sống: “Mụ gái già này, định tranh giành địa bàn đấy hả? Biết đây là khách sộp nên muốn hớt tay trên hả thím?”.
Nghe đến từ “gái già", "khách sộp”, Liên giận tím người. Cô nghiến răng quay sang nói: “À vâng, em nào dám! Anh này sộp lắm hả chị?”.
Trong khi chồng Liên người cứng đơ, miệng lắp bắp thì mấy ả kia thi nhau nói như tranh công: “Anh đây là khách sộp đấy. Mỗi lần ở nhà với vợ già là anh lại stress, phải biết chiều, sáng tạo thì mới có thưởng. Thím mới vào nghề, không làm được đâu. Mà lần sau có muốn khoe hàng, kiếm cơm thì làm ơn mặc cái gì nhìn ngon mắt ấy”.
Liên nổi điên quay sang nhìn chồng, tát anh ta một cái rồi bỏ đi. Trong khi chồng chạy theo cô như để giải thích, thì mấy cô ả kia vẫn không quên gọi với theo: “Ơ, anh nói tuần này đến lượt em mà, con mái già kia có gì chứ…”.
Liên về thẳng nhà mẹ đẻ, chồng cô lẽo đẽo theo sau cầu xin, nài nỉ nhưng cô không buồn nghe nữa. Trong đầu Liên giờ chỉ còn những lời ong bướm tán tỉnh của chồng, rồi những lời dạy dỗ Liên làm gái đứng đường của mấy ả lúc nãy. 5 năm chung sống, Liên đã phải trả cái giá quá đắt cho niềm tin của mình…