Chồng tôi được bạn bè nhận xét là đẹp trai, lại có công việc với mức lương đáng mơ ước. Nó đủ để tôi sống thoải mái, không bao giờ phải lo tới chuyện tiền bạc. Nhưng có một thứ tôi không thể nào chịu nổi đó là chồng rất lười, lại ở bẩn.
Trước khi kết hôn chúng tôi cũng có một khoảng thời gian tìm hiểu khá dài. Nhưng khi yêu mỗi lần gặp tôi anh đều ăn mặc rất gọn gàng, còn xịt nước hoa thơm nức. Tôi cứ nghĩ mình đã chọn được một người chồng hoàn hảo, nhưng sau khi kết hôn thì mọi thứ lại vượt ngoài sức tưởng tượng...
Anh là chúa ở bẩn, luộm thuộm. Hễ về tới nhà là anh vứt ngay giày trước cửa mặc dù tôi đã sắp xếp hẳn một kệ để giày dép ngay lối ra vào. Thậm chí anh còn không thay quần áo, cởi tất trước khi nhảy chồm lên giường. Thậm chí có hôm anh còn không tắm mà lên giường ăn cơm, rồi ngủ luôn một mạch tới sáng mai mới đi làm. Dù nhiều hôm tôi đã nhắc nhưng vẫn chứng nào tật ấy, anh không chịu nghe lời vợ. Sáng mai anh lại khoác lên mình bộ quần áo sạch sẽ đã được tôi chuẩn bị trước, nhìn anh bóng bẩy đứng xịt nước hoa trước gương mà tôi chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Móng tay anh lâu lâu mới cắt, riêng một móng để rất dài để tiện ngoáy tai, ngoáy mũi. Kinh khủng nhất là tật lười đánh răng, có hôm mấy ngày răng không chịu đánh. Nhiều lần, anh hôn nhẹ vào môi mà tôi ngửi thấy cả mùi hành tỏi đang bốc mùi trong miệng anh. Nó khiến tôi thực sự buồn nôn.
Tôi không thể chịu được tật lười, ở bẩn của chồng (Ảnh minh họa)
Sợ làm tổn thương tới lòng tự trọng của anh, nên hết lần này, lần khác tôi thủ thỉ khuyên nhủ anh, nhưng rồi tôi lại thất vọng. Những lúc chồng đòi “gần gũi”, tôi đều bắt anh đi tắm. Anh cực chẳng đã phải làm theo nhưng rất qua loa, và cũng chỉ lúc đó thôi, rồi lại bẩn như cũ. Lại thêm cái tật lười làm việc nhà. Đi làm về mệt, tất cả công việc đều đổ hết lên đầu tôi. Chồng thì nằm ườn ra xem TV, nhờ được vài lần anh cứ ậm ừ rồi để đó, khiến tôi phát chán đành tự mình đi làm. Cái nhìn của tôi về anh cũng méo mó đi. Sự đam mê của tôi với chồng tắt ngấm lúc nào không biết.
Thế rồi đúng tối hôm trước vì cơ quan liên hoan muộn nên về nhà tôi chưa kịp rửa đống bát đũa chồng ăn để lại thì hôm sau mẹ chồng lên. Nhìn đống bát bà chép miệng thở dài rồi lao vào dọn dẹp. Sau đó tôi được một bài ca vì cái tội không chăm sóc chồng chu đáo, bát đũa ăn xong để đó bắt chồng rửa.
Nghe mẹ nói tôi lên tiếng thanh minh là do chồng quá lười, có mấy cái bát tự ăn mà không chịu rửa còn vứt đó cho vợ. Thế là mẹ chồng lại càng làm ầm lên:
- Chồng con nó còn phải vất vả ra ngoài kiếm tiền, chẳng lẽ tới việc rửa bát mà còn bắt nó làm. Việc nhà là của phụ nữ, có cái nhà cũng lo không xong thì làm cái gì?
Đang định lên tiếng cãi lại tôi cũng phải ra ngoài làm, tính ra lương tôi nào có thua kém anh, thế sao cái gì cũng tới tay tôi. Nhưng cuối cùng tôi cũng nín nhịn cho qua chuyện. Tưởng mẹ chồng chỉ lên chơi một hôm, ai ngờ bà nói ở lại một tháng, tiện xem tình hình tôi chăm sóc chồng thế nào.
Bình thường chồng đã lười, có mẹ lên thì ôi thôi tình hình càng ngày càng tồi tệ hơn. Tôi cũng thử nhờ mẹ chồng tác động đến thói quen ở bẩn của anh, nhưng rồi thấy mình ngu ngốc vì chỉ làm bà mắng tôi nhiều hơn. Bà nói chỉ có loại vợ quạ mổ mới đi chê chồng ở bẩn, lại còn nói chuyện đó với người khác, cho dù là mẹ chồng chăng nữa.
Thế rồi, tối hôm qua khi chồng đòi "ân ái", anh mới tiến sát lại gần thủ thỉ tôi đã ôm miệng nôn khan. Chồng lo lắng hỏi tôi làm sao, quá bức xúc tôi xổ luôn một tràng:
- Anh có biết miệng anh nó đang bốc mùi không, thật kinh khủng. Anh đã mấy ngày không đánh răng và tắm rồi. Đôi giày anh để dưới chân giường cũng đang tỏa ra cái mùi như bãi rác kìa. Em không thể chịu nổi nữa rồi, em muốn ly hôn.
(Ảnh minh họa)
Chồng sốc trước câu trả lời của tôi. Đúng lúc đó mẹ chồng gõ cửa, anh vội chạy ra mở rồi hỏi mẹ:
- Mẹ, mẹ ngửi con xem xem có mùi khó chịu nào không?
Mẹ quay sang lườm tôi một cái rồi nhìn chồng tôi đáp:
- Có mùi, nhưng là mùi nam tính của đàn ông. Con trai ai chả vậy!
Sau khi mẹ trở về phòng, tôi kéo anh lại rồi nhắc lại một lần nữa quyết định ly hôn. Chồng cuống lên bảo tôi đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề. Vâng! Tôi nghiêm trọng hóa. Nhưng nghĩ tới sống với người đàn ông này cả đời là tôi lại không thể nào chịu được. Tôi nói với chồng:
- Được em có thể không nhắc tới chuyện ly hôn, nhưng anh phải thay đổi. Em không thể chịu đựng hơn nữa cái tính ở bẩn và lười biếng của anh.
Chồng đồng ý và hứa sẽ sửa. Anh lập tức xuống nhà đi tắm luôn. Nhìn thấy cảnh đó mẹ chồng tôi nói với theo: "Đừng có tắm tầm này con trai, cẩn thận cảm lạnh đó". Nhưng anh vẫn vào tắm rửa sạch sẽ rồi lên phòng với tôi.
Đêm qua chồng tôi cũng đã tâm sự rất nhiều. Anh kể anh mất bố từ khi còn bé, một mình mẹ tần tảo, chăm sóc cho anh. Nhưng mẹ phải đi làm, thời gian ở bên cạnh anh không nhiều, nên có thời gian anh cả tuần cũng không ai tắm rửa cho, lâu dần thành thói quen. Mẹ nghĩ anh thiệt thòi, thiếu tình thương của bố nên việc gì cũng không nỡ để anh làm. Đi làm về là mẹ lại lao vào dọn dẹp, nấu nướng... Mẹ không cho anh động một đầu ngón tay vào việc gì, chỉ cần tập trung học hành là đủ. Thế là bao năm tới khi lên đại học, rồi lấy vợ, anh vẫn giữ nếp sống đó, thành ra có lười biếng và ngại làm việc nhà.
Anh hứa với tôi từ ngày mai anh sẽ thay đổi. Nhưng tôi không biết liệu quyết tâm của anh được bao lâu, hay vài ngày lại đâu vào đấy. Tôi có nên tin tưởng anh lần này nữa hay không?