Tôi có một cô bạn mình dây, eo thon, mi nhon, mắt to, nói chuyện khéo léo và rất phụ nữ, cô ấy hay than thở rằng tại sao những chàng trai theo đuổi mình toàn là một dạng đểu giả, gian xảo mà thôi? Trong suốt những cuộc tình trải qua chưa bao giờ cô ấy có được cảm giác yên tâm trọn vẹn cả. Cô ấy đâm ra ghét đàn ông, đến nỗi tôi tưởng như nếu tình hình này còn lâu hơn chút nữa, cô ấy sẽ yêu một phụ nữ mất.
Từ đó, tôi bắt đầu quan sát những cặp đôi, những cuộc hôn nhân đẹp, và cả những tình yêu đổ vỡ.
Đến một ngày tôi ngộ ra rằng, cái câu hỏi dường như chúng ta luôn gặp sai người rồi đi đến kết cục thảm khốc kết liễu những cuộc tình và vùi dập bao trái tim, thật ra có nguyên nhân của nó. Cái nguyên nhân thì ra không khó nhận ra nhưng không dễ để “tái cấu trúc” và làm khác đi được. Tôi nói với bạn rồi, nhưng giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời, bạn còn vướng hoài trong mê hồn trận mình tạo ra thì vẫn cứ gặp sai người mà thôi…
Ông bà mình có nói một câu, rằng nồi nào thì úp vung nấy. Hồi xưa tôi chỉ hiểu được một hai nghĩa, có lẽ là có chút mai mỉa, có lẽ là có chút xót xa, có lẽ là một kinh nghiệm nồi tròn vung méo áp dụng cho người ta, kiểu như con quan thì lấy địa chủ, hay nông dân thì lấy nông dân vậy. Sau này, tôi bắt đầu nghiệm ra được nhiều điều đằng sau câu tục ngữ này, và nó cũng là câu trả lời cho cái tựa bài dài dòng phía trên.
Tôi nghĩ, mỗi một con người phát ra một nguồn năng lượng, cái thứ mà khi người khác bắt được sẽ tạo ra năng lượng cộng gộp điện xẹt rung rinh và hút nhau từ đó. Những nguồn năng lượng cùng tần số sẽ bắt được nhau.
Nghe có vẻ khó hiểu nhưng thật ra rất đơn giản. Kiểu như cô bạn của tôi, bản chất rất tốt và nhạy cảm, nữ tính, luôn ước ao có một bờ vai bình yên và tình yêu vững chãi, lẽ ra phải tìm được đúng người như thế chứ? Vậy tại sao lại luôn gặp đàn ông đểu giả sở khanh? Câu trả lời là ở chỗ cô ấy thể hiện mình. Đa phần người càng thông minh thì càng dễ có nhiều mặt nạ. Cô ấy thông minh, trí thức nhưng lại phát ra tần số sai, những điều thể hiện ra ngoài hoàn toàn khác.
Cô thích phong cách đẩy đưa gọi mời, một chiếc áo voan mỏng trắng bên ngoài áo lót đen ren, một màu son đỏ chót luôn được tô khéo trên bờ môi khép hé, một xì-tai luôn trễ ngực khi đi dự tiệc tối, một cái liếc mắt đẩy đưa hay một cái chạm tay dường như vô tình với tất cả những người đàn ông, cái phong cách quyến rũ theo kiểu đào lẳng của cô ấy đã vô tình phát ra một nguồn năng lượng cùng tần sóng với những chàng trai thích chuyện tình một đêm. Và họ đeo bám, họ cù cưa, họ nài nỉ,… đến một lúc họ quay lưng vì nhận ra cô ấy thực sự muốn gắn bó (tôi chỉ muốn quá giang qua đường còn cô thì muốn sở hữu), sự tổn thương với cô ấy lại đi đến vô cùng…
Tôi bắt đầu quan sát thêm nhiều trường hợp nữa và nhận ra hầu như những trường hợp sai lầm là do phát tín hiệu sai theo cách nào đó. Và tôi cũng nhận ra một điều thú vị là thế giới đồng tính họ nhận ra nhau cực kỳ nhanh, một phần vì trong tâm thức họ luôn thiệt sự tìm kiếm một người chia sẻ, sự cô đơn tột đỉnh túc trực thúc đẩy họ đưa điều này thành ra ưu tiên nhất khao khát nhất ( tôi không kể đến chuyện thỏa mãn dục vọng ở đây). Còn những người khác thì lại bị lấp đi bởi quá nhiều mục tiêu (người đó tất nhiên phải chia sẻ cuộc sống cùng mình, nếu giàu có thì càng hay [và họ tỏ ra giàu có], nếu có tài thì càng tốt [và họ tỏ ra thông minh]…) cộng hưởng với sự xây dựng hình ảnh bản thân sai lạc với sự thật, họ đã trở nên lạc đường khi đi tìm kiếm tình yêu… Nhỡ may mà lấy nhau, hôn nhân đó cũng khó bền vững được vì ngay từ đầu hai viên gạch đã kê lệch nên cập kênh hoài, thành ra mỗi ngày khám phá ra sự thật của nhau sau những lớp vỏ bọc, họ sẽ thấy thất vọng, bắt đầu đổ thừa và trốn chạy.
Tôi bỗng nhớ lại chữ “tình” khi mình còn nhỏ. Khi tôi học cấp một, cấp hai luôn luôn có một hot-girl đình đám đúng kiểu học giỏi, xinh xắn, con nhà lành được nhiều bạn trai cùng theo đuổi một lúc. Tôi luôn luôn đặt câu hỏi tại sao cho trường hợp này nhưng dường như không thể trả lời. Sau này lớn lên gặp lại vài người bạn trong đám con trai đó, tôi hỏi thì họ bảo là “trào lưu”, và nhỏ đó có một sự tập trung của nhiều yếu tố đánh giá là 5 sao của thế hệ, chứ thích hay không thì cũng ko rõ. Tôi ngẫm ra, rằng tín hiệu tự thân mình phát đi còn bị ảnh hưởng bởi tín hiệu khác là những điều mình mong muốn có được. Mình thích một chàng đẹp trai, khi gặp chàng lung linh vậy tự khắc tạo ra nhiều tần sóng sai lệch, quên mất là cái đẹp trai đó có ăn đời ở kiếp được đâu…
Vậy làm sao để sửa chữa nó, làm sao để chỉnh lại tần sóng của mình khi người ta đang sống quá hài lòng với những lớp áo ngoài? Điều này khó lắm. Đọc được bản chất và trả lại bản chất là hai điều hoàn toàn khác nhau. Thay đổi cách người khác thể hiện là ko được rồi nhưng bạn cũng có thể sửa sang lại chính mình nếu thấy mình liên tục gặp sai người. Có thể là một lối ăn mặc tomboy đã ngăn cản những người muốn tiếp cận bạn, có thể một thói quen trang điểm 24/7 làm người ta cảm thấy xa cách, có thể một mùi nước hoa sexy lạc loài giữa chốn văn phòng làm người ta nghĩ suy lệch lạc. Hãy trở về đúng bản chất của mình và lột bỏ những hào quang lấp lánh mình mong muốn đi để tìm ra tri âm tri kỷ. Hãy đổi thành nước hoa hương cỏ lành ngọt như chính trái tim bạn hàng ngày. Hãy kẻ một đường eyeliner cong vừa phải thôi nếu mắt bạn lúng liếng quá rồi. Hãy rời xa chốn xa hoa đua đòi khi bạn cảm thấy mình toàn gặp bè không có bạn. Hãy chỉnh trang như một cô gái đường hoàng và bạn sẽ gặp được người hành xử theo lối có học. Hãy là người đứng đắn không thả câu đong đưa không vờn mèo vờn chuột trước khi chửi đàn ông quá ong bướm lăng nhăng…
Và hãy mở lòng mình ra chút nữa. Cái ý niệm tự ti và ôm ấp nỗi cô đơn làm phát ra một luồng sóng mạnh mẽ đánh đổ mọi nhân duyên sắp tới. Cũng nhớ rằng thiệt ra thì không có người nào mình gặp là sai cả, tất cả mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Họ đã cho bạn biết bạn thực sự cần gì, thích hợp với người như thế nào, hoặc ít ra là những bài học về sự khác biệt trên con đường tìm kiếm và hoàn thiện bản thân. Hãy cảm ơn những người từng đi qua đời mình dù nhanh chậm lâu mau và học cách thu lại những tần sóng, những chi tiết mình từng lầm lẫn để sống thực với bản thân và có được một người bạn đi đường dài với cả một tấm lòng thực sự thương yêu…
Thực sự thương yêu chỉ bền bỉ khi ta là chính ta mà thôi…