Em chỉ nghĩ, đời này em yêu anh và chỉ lấy anh làm chồng, sẽ không phải ai khác. Thì đúng là em đã lấy anh, làm vợ anh, có con với anh nhưng mà bây giờ, em không thể tiếp tục cuộc hôn nhân này, em phải ra đi, phải tìm hạnh phúc mới của em thôi.
2 năm chia tay nhau, anh nhận trách nhiệm nuôi con. Em chấp nhận chuyện này. Có chút hèn nhác vì ngày đó em không thể nào nuôi con được, kinh tế khó khăn, công việc cũng không ổn định trong khi anh có thu nhập tốt. Em đành nén nỗi đau, để con lại với anh, để gia đình anh chăm sóc. Lòng em xót xa vô cùng. Giá như không xảy ra chuyện đáng tiếc đó, em và con sẽ được sống trong một gia đình hạnh phúc, có chồng, có con, con có cha, có mẹ…
Ngày em từ bỏ con ra đi, trái tim em quặn thắt. Nhưng đâu còn sự lựa chọn nào nữa. Cưới nhau, sinh con cho anh, em mới biết, anh là người đàn ông gia trưởng, khó chịu, tính tình cục cằn. Anh căm hận cái sự em không còn trong trắng nên trong mỗi bữa cơm, trước mặt bố mẹ anh, anh đều mang chuyện đó ra để đay nghiến, dằn vặt em. Em đau khổ nhận ra, anh chẳng yêu và thông cảm cho em như những gì anh đã hứa trước đó.
Trước đây anh luôn miệng nói, chuyện còn hay mất không quan trọng, chỉ cần yêu nhau là đủ. Thế mà đùng một cái, sau khi cưới nhau về, anh liên tục nói về chuyện đó, nói em này nọ, anh còn tra khảo xem em đã từng qua lại với ai. Em cảm thấy thất vọng về anh, về người mà em luôn tin tưởng, yêu thương, cận kề.
Chuyện đó có thực sự quan trọng với anh như vậy không, hay anh nghe ai nói, anh nghe ai xúi bẩy, anh nghe ai này nọ khiến em cảm thấy mệt mỏi như thế? Chúng mình đã từng yêu nhau, đã sinh con, đã có một gia đình hạnh phúc, hà cớ gì anh còn mang chuyện cũ ra đay nghiến, khơi lại những chuyện không đáng hả anh?
Anh cáu bẳn chẳng hiểu vì lý do gì. Anh nhậu thâu đêm suốt sáng, coi thường những cuộc điện thoại của em. Anh nói em không ra gì, nói em đủ thứ trên đời dù không lọt tai nhưng em vẫn phải cố mà nghe. Em chấp nhận tất cả chỉ vì gia đình mình. Thế mà, thấy em không nói, anh còn đổ tội em khinh thường anh. Anh vũ phu, trở nên táo tợn, anh đánh đập em bằng những đòn roi và những cú đấm.
Hết lần này đến lần khác, em chịu anh. Em coi như đó là tai nạn để che giấu việc mình bị chồng hành hạ. Nhưng vết thương ngày càng lớn, em không thể giấu được ai, em trở nên khổ sở, thâm tím mặt mày. Cho đến hôm đó, khi anh giáng vào đầu em những trận đòn ác liệt, làm em đau đớn vô cùng, em quyết định từ bỏ anh.
Em biết, để lại cho anh nuôi con là nỗi đau của em, nhưng em không thể làm con khổ, không thể gánh vác trách nhiệm này, em không có thu nhập như anh. Dù sao thì anh cũng sẽ là một người cha có trách nhiệm, không phải kẻ vô lương tâm chỉ biết đến mình.
Em đã ra đi và nghĩ rằng, mình sẽ đứng từ phía xa nhìn con, ngắm con, xem con khôn lớn từng ngày. Em biết, tất cả những gì em mong mỏi là mong cho con có được cuộc sống tốt hơn khi không có mẹ. Nhưng mà làm sao được anh, con cái dù thiếu ai đi chăng nữa cũng là sự thiệt thòi.
Em vẫn thường xuyên tới thăm con dù anh mắt của anh không hề thiện cảm. Anh không muốn nhìn thấy em, anh nói em là người vô trách nhiệm. Đúng, em chấp nhận chuyện này vì em không thể tiếp tục thực hiện trách nhiệm làm vợ anh thêm được nữa. Mọi thứ quá khắt khe, quá khó khăn với em.
Anh à, đã một thời gian dài mình chia tay nhau, đã quá lâu rồi em không có được hạnh phúc thực sự của riêng mình. Nhìn anh chăm sóc con, em cũng yên tâm phần nào. Chúng ta có duyên không có phận, thôi thì từ bỏ đi, không vương vấn làm gì. Em đã tìm được bến mới, em cũng sẽ đi bước nữa, sẽ lấy chồng, sẽ làm lại cuộc đời. Con anh nhận trách nhiệm chăm sóc thì hãy lo cho con anh nhé, đừng để sau này khi anh lấy vợ mới về, con lại tội nghiệp, khóc than vì không sống được cảnh mẹ kế con chồng.
Em phải tiếp tục cuộc sống của em vì em còn quá trẻ, không thể dừng lại ở đây được. Con em gửi lại cho anh. Cảm ơn anh dù sao thì cũng đã là chồng của em. Tạm biệt chồng, em đi lấy chồng mới…