NỮ GIỚI » Tâm sự

Tan nát vì kết hôn với "phi công trẻ"

Chủ nhật, 21/10/2012 15:40

Tôi là sinh viên ở quê lên TP. HCM học. Ngay khi vừa tốt nghiệp, tôi kết hôn với một người đàn ông hơn tôi 16 tuổi.

Do tuổi tác chênh lệch và những hiểu lầm không được giải thích, chồng tôi đã chủ động ly thân với tôi 5 năm. 5 năm đau khổ, tôi thường giận dỗi bỏ xuống nằm dưới nền nhà và hậu quả là tôi bị thổ huyết (vì bị lao phổi ). Những ngày trong bệnh viện Phạm Ngọc Thạch, chồng tôi cũng không vào thăm và nói “nếu anh ấy bị lây bệnh thì ai lo cho con trai’’ nên không vào. Tôi buồn và tủi thân vì sự ghẻ lạnh đó của chồng nên đã nộp đơn xin ly hôn. Tòa án đã chấp nhận cho chúng tôi ly hôn và con trai theo mẹ vì cháu còn nhỏ.

Một mình nuôi con và điều hành 2 công ty về truyền thông, tôi cố gắng quên đi đau buồn để làm việc và lo cho con. Thế rồi cuộc sống của tôi một lần nữa lại rơi vào tận cùng sự đau khổ khi đồng ý lấy cậu nhân viên thua mình 4 tuổi. Nhà cậu ta ở Tuyên Quang và cùng quê với tôi vì tôi cũng được sinh ra tại Tuyên Quang. Trước đó 2 năm, cậu ta được một người bạn giới thiệu vào công ty tôi làm việc tại phòng kinh doanh. Vì ở trong công ty nên cậu ta biết được việc gia đình tôi. Cậu ấy luôn ở bên cạnh an ủi và động viên tôi. Chăm sóc con trai tôi như một người bố. Tôi một lần nữa lại xiêu lòng và đồng ý lấy người đàn ông này. Nhà cậu ta rất nghèo, được ông bà ngoại cho mảnh đất gần 1000m2 tại thị xã Tuyên Quang nhưng nghèo quá không có tiền xây nên vẫn ở ngôi nhà tre vách đất. Bố mẹ chồng tôi ly thân với nhau. Tôi thương chồng thì phải thương luôn gia đình chồng nên đã xây cho mẹ chồng căn nhà khang trang trên nền đất cũ. 6 năm chung sống mà tôi bị cậu ta đánh 43 trận, lần nào tôi cũng đi cấp cứu bệnh viện (vì cậu ta là huấn luyện viên thể hình và thầy dạy võ nên đánh tôi rất dã man). Tôi không dám tố cáo vì sợ cậu ta mất mặt và sẽ đánh tôi nhiều hơn nữa. Lý do tôi bị đánh thì đủ tội, tội là tôi kêu cậu ta làm việc, tội là kêu cậu ta đi học nghề để quản lý công ty (vì cậu ta nói tôi hỗn, dám chỉ đạo chồng) và lý do đánh tôi để uốn nắn tôi, ra đường phải giới thiệu cậu ta là chủ tịch công ty.

6 năm chung sống mà tôi bị cậu ta đánh 43 trận, lần nào tôi cũng đi cấp cứu bệnh viện (vì cậu ta là huấn luyện viên thể hình và thầy dạy võ nên đánh tôi rất dã man). (ảnh minh họa)

6 năm chung sống, cậu ta không chịu làm việc gì hết, cứ ăn xong rồi đi tập thể hình...3 lần tôi ly hôn và kết hôn lại với một mình cậu ta (vì tôi thương 2 đứa con gái của tôi với cậu ta sẽ ra sao nếu không cha và cuộc đời sẽ rất tội nghiệp khi trưởng thành vì quá khứ của mẹ 2 đời chồng và 3 đứa con). Thế là tôi phải chịu đựng. Tiền của công ty cứ dần thâm hụt vì tôi xây nhà cho mẹ chồng và mở 3 cơ sở làm ăn cho chồng quản lý. Vào thời điểm năm 2006 khủng hoảng kinh tế toàn cầu, các doanh nghiệp cũng gặp khó khăn theo, chồng tôi đã tính chuyện ly hôn và chiếm tài sản của tôi. Một lần trong dịp mở thêm một câu lạc bộ cử tạ thể hình, tôi đã kêu thợ lắp một tivi treo tường và dàn âm thanh tốt hơn cho CLB, thế là cậu ta đã đánh chửi tôi vì tội vượt quyền. Tôi cãi lại và bị đánh, cậu ta đuổi 3 mẹ con tôi ra khỏi nhà. 3 mẹ con không một đồng trong người rời nhà đi mà phải mượn hàng xóm 6.000 đồng để đi xe buýt. Tôi dẫn các con về công ty ở tạm. Hôm sau tôi về 3 cơ sở thu tiền như thường lệ thì nhân viên quản lý nói cậu ta dặn là không cho thu. Bất mãn, tôi đã nhờ chính quyền can thiệp thì bị cậu ta đánh đập tàn bạo hơn. Tôi gửi đơn ra tòa thì cậu ta đón đường đánh tôi và bố mẹ tôi, chị gái tôi phải đi bệnh viện, bố tôi thì tay chân xây sát máu thấm đẫm áo sơ mi. Cậu ta bị công an bắt tạm giam. Suy sụp, đau khổ, bất mãn, tôi nộp đơn ly hôn và bỏ hết tài sản.  Gần 4 năm qua tôi vẫn ấm ức chuyện xưa nên hay tìm đến những người mà cậu ấy định kết hôn mà tố cáo cậu ta. 3 cô gái đó biết chuyện đều chia tay với cậu ta. Cậu ta biết sẽ không lấy ai được nếu như ở TP.HCM. Thế là cậu ta sang nhượng 3 cơ sở tại TP. HCM để ra Hải Phòng. Và nghe đâu lần này cậu ta đang quen và muốn cưới một cô gái ở Hải Phòng. Cô này hiện đang làm trưởng phòng giao dịch của một ngân hàng ở Hải Phòng. Không biết tôi có nên nói cho cô gái ấy biết chuyện này không? Và nếu nói bây giờ mà họ kết hôn rồi thì cô gái đó sẽ đau khổ... Tôi biết phải làm sao?

Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. Hãy để Ngoisao.vn đồng hành và giúp bạn! Vui lòng gửi tới email:tamsu@ngoisao.vn. Chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật và đăng tải những điều mà bạn muốn chia sẻ!

 

Vietnamnet