Tôi cho tới nay đã 28 tuổi, lần đầu tiên trong đời biết đến 2 chữ hạnh phúc là cách đây hơn 1 năm, lần đầu tiên tôi gặp người đàn ông của cuộc đời mình.
Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì nỗi buồn, sự lo lắng trong tôi ập đến, khi tôi nhận ra tôi yêu anh thật lòng và anh cũng vậy. Tôi khát khaohạnh phúc, mái ấm với 2 chữ gia đình thân thương bao nhiêu thì tôi lại đau khổ, dằn vặt và sợ hãi về cái quá khứ của mình bấy nhiêu.
Tôi vốn là gái làng chơi, thật ra con đường tôi đến với cái "nghề" này thấm đẫm nước mắt. Tôi vốn là cô sinh viên tỉnh lẻ, không cha mẹ, từ bé tôi ở với bà ngoại vì mẹ sinh xong tôi thì băng huyết, cha như trút hận lên người tôi vì đau khổ khi vợ mất, ông chẳng đoái hoài gì tới đứa con như tôi. Vốn là người chịu thương chịu khó, yêu vợ và gia đình nhưng từ khi mẹ tôi mất, nghe mọi người kể lại, ông lâm vào rượu chè, rồi đột tử trong một lần trúng gió.
Tôi được tình yêu của bà từ tấm bé, nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi, thiếu đi tình thương của cha mẹ là nỗi khổ tâm lớn nhất, còn nhớ tôi từng ghen tụ với chúng bạn bởi tụi nó có người để gọi là cha, là mẹ, được đi đón về mỗi chiều...
Nhưng gạt qua mọi đau khổ đó, tôi vươn lên mà sống. Tôi yêu thương bà ngoại hơn tất cả. Tôi chăm lo học hành, không đua đòi bạn bè và may thay say 12 năm đèn sách với bao công sức của bà cùng nỗ lực không ngừng nghỉ, tôi thi đậu Đại học, một trường khá danh tiếng ở Hà Nội.
Thương bà nhưng tôi cũng vì bà mà lên thành phố lo học hành, có công việc để nuôi bà lúc về già. Nửa năm đầu tôi học rất tốt nhưng rồi tin bà ốm làm tôi ăn không ngon, ngủ không yên, tôi lo lắng vô cùng, nhưng may có người bà con ở gần (bà chỉ có mẹ tôi là con) chăm sóc đỡ nên để chữa trị cho bà tôi laoo vào làm thêm như con thiêu thân.
Chỉ cần có tiền, vất vả tới đâu tôi cũng chịu và rồi trong một lần làm thêm ở quán cà phê, tôi bị cướp đi đời con gái dưới tay con của bà chủ quán khi vô tình bị anh ta mời cốc nước...
Tôi đau khổ vật vả, tôi không biết phải làm sao, tôi mà ngã quỵ thì ai lo cho bà, tôi mà bỏ học thì sau này nhìn mặt bà thế nào.... cùng với đó là những lời dụ dỗ nhất là số tiền anh ta đưa cho tôi có thể chi trả viện phí cho bà ngoại....
Tôi nhắm mắt đưa chân, làm rau sạch cho anh ta, nhưng rồi tôi còn phải dần "tiếp thêm khách", đó là bạn của anh ta trong một lần tôi say xỉn, có lần một rồi có lần hai... Đời tôi trượt dài trên con dốc ấy.
Sau 4 năm học, tôi với bao ê chề, nhục nhã cùng có được tấm bằng, có công việc tạm ổn, bà đã khỏe lại và tất nhiên tôi đón lên sống cùng. Hằng ngày tôi đi làm, về có bà là mái ấm. Tôi chưa dám yêu ai vì cái quá khứ của mình.
Nhưng rồi tôi gặp anh, người đàn ông đầu tiên làm trái tim tôi rung động, tôi yêu anh tình yêu đầu tiên của trong cuộc đời. Nhưng đi kèm với đó là nỗi lo sợ, sợ một ngày anh phát hiện ra cái quá khứ bẩn thỉu kia của tôi. Liệu khi đó tôi phải làm sao, anh có chấp nhận tôi hay không?
Chúng tôi đã nói tới chuyện hôn nhân, nhưng tôi luôn nói chưa tới lúc, đó chỉ là cái cớ, giờ đây tôi phải làm sao, hay tôi thú nhận với anh tất cả? Trong khi anh đã ngỏ lời vài lần và tôi biết mình phải quyết định, không thể trốn tránh được nữa!