Trang ngồi đợi anh giữa một quán cà phê vắng người. Cô nhẹ nhàng thưởng thức ly cà phê sữa đá đặt trên bàn. Thi thoảng, Trang lại xem đồng hồ và ngóng về phía cửa. Hình như chưa lần nào anh tới muộn trong những cuộc hẹn. Vì thế mà Trang không thấy giận anh, cô chỉ lo lắng, sợ có điều gì đó xảy ra.
Anh bước vào quán, gương mặt lạnh lùng. Lẽ ra trong tình huống đến trễ này, anh phải làm bộ mặt ăn năn, hối lỗi chứ. Nhưng sự khó chịu trên gương mặt anh làm Trang thậm chí không dám giận hờn vu vơ một chút về việc anh đến muộn.
Anh kéo ghế ngồi đối diện, anh còn không nhìn Trang. Thấy anh khác thường, Trang chủ động hỏi:
- “Anh sao thế, có việc gì à?”
- “Chẳng có việc gì cả, bận nên đến muộn thôi”
Câu trả lời đó của anh khiến Trang thừa biết là anh có chuyện.Nếu không có, chắc chắn anh sẽ không bao giờ nói bằng cái giọng gắt gỏng và giận dỗi một cách vô lí như vậy. Chính Trang mới là người có quyền giận dữ chứ đâu phải anh.
Trang không muốn nói thêm vào chủ đề gây bất hòa ấy nữa. Cô vẫy tay gọi nhân viên quán và hỏi anh:
- “Anh uống gì?”
- “Gì cũng được”
Trang cố nén nỗi bực tức vào trong để mỉm cười trả lời cô bé phục vụ. Sự chịu đựng của cô đến lúc này dường như bắt đầu chạm ngưỡng.
Kể từ sau khi cô bé phụ vụ bưng ly nước ra, hai người bắt đầu im lặng. Trang thì chẳng có gì để nói bởi vì cô nghĩ nếu cô có nói câu nào đó thì cũng sẽ bị anh đáp trả bằng thái độ như thể mọi tội lỗi là do cô gây ra. Vậy nên Trang im lặng. Nếu anh muốn nói thì cô nghe, còn không, cô sẵn sàng ngồi im lặng thế này cho tới hết cuộc hẹn hò.
- “Anh có chuyện muốn hỏi em”
Cuối cùng thì anh đã mở lời, Trang không thích thái độ nói chuyện căng thẳng này lắm nhưng dù sao nó cũng còn hơn là an him lặng không nói gì.
- “Anh nói đi, em nghe đây?”
- “Có đúng em đã ngủ với Bắc không?”
Câu hỏi đường đột và thô lỗ của anh làm Trang bị giật mình. Cô không thể nào tin nổi một người luôn được nhìn nhận là hiểu biết, chừng mực lại có thể thốt ra câu hỏi tàn nhẫn đến như vậy. Từng chữ trong câu hỏi của anh đã đủ toát lên thái độ và sự khinh bỉ nếu như câu trả lời không đúng như những gì anh mong đợi. Một sự thất vọng rất lớn xuất hiện trong lòng Trang, nhưng cô vẫn bình tĩnh để đối đáp. Cô hi vọng sẽ tìm ra được một lí do để vớt vát cho sự thô lỗ đó của anh.
- “Ngủ thì sao mà không ngủ thì sao? Tại sao anh lại hỏi em như vậy?”
- “Đừng có đánh trống lảng, trả lời đi,có đúng em đã ngủ với nó không?”
- “Phải, đã ngủ, anh muốn nghe em khẳng định chắc chắn điều này anh mới vui lòng sao?”
Trang nhìn thấy trong mắt anh sự thất vọng tràn trề. Nhưng có lẽ anh không nhìn thấy trong mắt Trang một sự thất vọng còn lớn hơn thế gấp bội phần. Cuối cùng thì anh cũng đã chứng tỏ mình cũng hèn hạ chẳng khác gì những gã đàn ông đặt chữ Trinh lên trên chữ Tình khác.
Bắc là người đàn ông trước kia mà Trang đã từng yêu. Có thể nói, cuộc tình đó đã cướp đi của Trang nhiều nước mắt. Bắc chơi với anh vì thế câu chuyện tình của Trang và Bắc năm xưa anh biết rõ. Trang cũng không muốn giấu anh chuyện đó bởi Trang muốn anh hiểu và yêu cô trên những gì mà cô có chứ không phải là những gì mà anh ảo tưởng về cô.
Anh từng nói không quan trọng quá khứ, anh chỉ quan tâm tới hiện tại, vậy là Trang yêu. Trang thấy mừng vì yêu được một người tốt như anh. Nhưng câu hỏi của anh ngày hôm nay đã giết chết tình yêu đó trong Trang. Anh cũng tầm thường như bao gã đàn ông khác.
Anh ngồi trầm ngâm rồi nói:
- “Thôi được, anh sẽ coi như không có chuyện gì dù trong tim anh đau lắm. Dù sao chúng ta cũng đã yêu nhau một thời gian rồi, anh không muốn chia tay, tội nghiệp em”.
- “Không cần đâu anh…”
- “Em nói thế là sao?”
- “Nếu anh có nhiều tình yêu thương đến vậy thì anh nên thương chính bản thân mình đâu, không cần phải lo em tội nghiệp. Bởi vì việc chia tay không phải do anh muốn mà là em chính em mong muốn. Mình chia tay đi, em về!”
- “Em đi đâu vậy, tại sao em phải giận dỗi khi anh biết chuyện đó. Nó là sự thật và em không thể chối cãi được, em còn tỏ thái độ giận hờn đó sao?”
Trang quay người lại nhìn anh. Cô tiến tới thật gần:
- “Em không giận, em đang vui đấy chứ. Đó đúng là sự thật và cũng có một sự thật khác vừa được phơi bày. Giờ em phải đi gặp Bắc, em có chuyện cần nói với anh ta”.
Anh nôn nóng ngăn lại:
- “Em định làm gì anh ta, chửi bới anh ta chắc. Chính anh là người đã đi tìm anh ta để hỏi về quá khứ. Đó là sự thật, em phải chấp nhận và không được quyền chối cãi”.
- “Em không chối cãi, em thừa nhận đấy chứ. Còn em đi tìm Bắc không phải là để trách cứ. Em đến để cảm ơn anh ta. Nhờ có anh ta, mà em biết mình đã lại phạm sai lầm thêm một lần nữa trong tình yêu. May mà em còn có cơ hội quay đầu thật sớm. Chào anh”.