NỮ GIỚI » Tâm sự

Thấy quan tài của mẹ động đậy nhưng mấy đứa con giả vờ làm lơ vì sợ mẹ tỉnh lại mình sẽ không được nhận tài sản...

Thứ tư, 28/09/2016 08:43

Thấy cô con dâu cả nói vậy ai cũng lặng im như tờ không dám đến gần quan tài dù lòng lo sợ thon thót. Tiếng động yếu ớt phát lên mấy lần rồi tắt hẳn.

Ngày đứa con trai đầu đỗ đại học cũng là ngày chồng bà Thuần qua đời sau 3 năm nằm 1 chỗ vì bệnh tai biến. Bà vừa lo ma chay vừa lo cho các con ăn học. Nhìn bà từ 1 người đầy đặn béo khỏe càng ngày càng héo hon gầy gò ai cũng xót xa vô cùng. Khi đó Thắng – con trai cả của bà vẫn luôn hứa với mẹ:

- Sau này có sự nghiệp con sẽ giúp mẹ lo cho các em.

Nhưng cũng vì tham vọng làm giàu muốn có tiền trang trải mọi thứ mà Thắng bị lừa dính vào đa cấp kết quả bà Thuần phải đi vay ngân hàng 20 triệu để chuộc con ra. Cái khổ này chồng chất cái khổ khác, nhưng vì đã hứa với chồng rằng sẽ nuôi con ăn học tử tế nên bà rất quyết tâm. Bà muốn con cái mình sau này sẽ không phải khổ như bố mẹ nó.

(Ảnh minh họa)

Khi 3 đứa con học hành xin được việc cũng là khi bà Thuần kiệt sức. Hàng đêm nằm trong ngôi nhà xiêu vẹo bà trằn trọc chẳng ngủ nổi vì nhớ chồng nhớ con và những cơn đau lưng thoái hóa đốt sống cổ hành hạ. Hơn nữa nhìn khoản nợ ngân hàng chưa trả được bà sợ hãi đến run rẩy, cuộc đời bà Thuần tính ra từ nhỏ tới lúc chết chưa được 1 ngày sung sướng. Sinh ra đã mồ côi, bố hi sinh trong chiến tranh còn mẹ thì bỏ đi lấy chồng khác. Lấy chồng về thì chồng ốm đau liên miên, con cái học hành xong ai nấy tự lo lấy thân chẳng còn quan tâm đoái hoài gì đến mẹ nữa.

Mấy đứa gọi điện về bảo: “Chờ con giàu con sẽ đón mẹ lên thành phố” nhưng khổ nổi chờ đến khi chúng giàu thì bà cũng đã chết xanh cỏ. Tiền đi làm thuê được bao nhiêu bà chắt chiu để trả nợ và lãi ngân hàng.

Có những hôm về đói quá, bà Thuần ăn tạm củ khoai nấu từ sáng, uống nước vào cho no rồi đi ngủ. Nhiều lúc nhớ con quá bà gọi cho 3 đứa bảo về quê chơi, nhưng ai cũng nói: “Con bận lắm, con còn bao việc đây này thời gian đâu mà về thăm mẹ”.

Có lần chúng gạ gẫm bà bán đi 1 khúc vườn để lấy tiền làm ăn nhưng vì là đất tổ tiên để lại nên bà không chịu. Bà Thuần bảo: “Sau này mẹ chết mẹ sẽ chia đều cho ba anh em, mấy đứa đừng bán mà hãy tư sửa lại nhà rồi sống với nhau cho hòa thuận. Đất này từ thời cố can để lại, bán đi là có tội con à”.

Thuyết phục mẹ không được ba anh em Thắng bực bội quay lên thành phố. Rồi họ cũng giàu như họ muốn, nhưng khổ nỗi đưa mẹ lên chơi được mấy ngày thì đứa nào cũng bận đi từ sáng đến tối, nhà toàn công nghệ hiện đại chẳng ai bày mẹ cách sử dựng. Có hôm đói quá bà phải lấy mì tôm ăn sống, thức ăn ở trong tủ lạnh bà không dám ăn vì sợ con dâu, con rể nói: “Ở nhà chơi thôi mà ăn lắm tiền đâu để nuổi”.

Đi nhà 3 con, ở mỗi nơi chưa được chục ngày bà đành khăn gói ra về. Đúng là đi đâu cũng không bằng nhà mình, bao năm con cái bận lo làm giàu thì bao năm bà còng lưng trả nợ. Ốm đau tự mình lo, no đói tự mình xoay xở vì con cái giận dỗi tại mẹ tham ôm lấy 1 mảnh đất to bự không chịu cho bán nên chẳng ai đoái hoài gì tới bà mẹ già nữa. Con dâu, con rể thấy mẹ gọi lên thì sợ xin tiền nên nói dăm câu bà điều liền cúp máy.

(Ảnh minh họa)

Bà Thuần ốm trong cô quạnh, hôm đó nghe hàng xóm nói mẹ ốm mấy đứa con liền xách nhau quay về. Thấy mẹ nằm bất động mấy đứa con ‘có hiếu’ cứ ôm mẹ khóc lóc.

Đêm đó 12 giờ đêm khi dân làng về hết rồi, mọi người đã chuẩn bị tư tưởng vì nghĩ chắc bà Thuần sẽ không qua khỏi. Quan tài cũng được mua để sẵn, thấy mẹ tắt thở mềm nhũn ra. Thắng và các em tắm rửa rồi thay đồ cho bà rồi cho vào quan tài lúc 4 giờ sáng rồi chờ sáng sơm dân làng đến.

Khi mẹ vừa vào hộp nằm thì con cái đã xúm lại bàn nhau bán đất rồi phân chia tài sản các thứ mà không màng đến lời trăn trối của bà mẹ già cô quanh. Khi họ đang bàn cãi rôm rả thì bỗng dưng thấy chiếc quan tài của mẹ phát ra tiếng động từ phía trong, ai cũng sợ hãi. Cô út nói:

- Mở ra xem đi các anh, có khi mẹ vẫn còn sống đấy.

- Em nói vớ vẩn gì thế, mẹ chết rồi còn gì ai chẳng chứng kiến điều đó, chắc do mối mọt thôi.

- Chú Nam nói đúng đấy, mẹ chết rồi mà. Giờ mẹ mà sống lại thì mảnh đất này sẽ chẳng bao giờ được bán đâu.

Thấy cô con dâu cả nói vậy ai cũng lặng im như tờ không dám đến gần quan tài dù lòng lo sợ thon thót. Tiếng động yếu ớt phát lên mấy lần rồi tắt hẳn, đám tang diễn ra với tiếng khóc ai oán diễn sâu của các con.

Khi mẹ chưa được trăm ngày, dân làng đã ngán ngẩm khi thấy có mấy đám người đến xem đất chỉ chỉ trỏ trỏ rồi trả giá này nọ. Ai cũng lắc đầu ngán ngẩm nghĩ khổ thân cho người mẹ già. 1 kiếp người như bà Thuần đến khi chết xuống hồ rồi vẫn chưa hết khổ vì con cái bất hiếu chỉ biết đến tiền.

>> Một mẹ nuôi 10 con nhưng 10 con không nuôi nổi một mẹ để bà chết không nhắm mắt

Theo Motthegioi.vn
Tin nổi bật
Tin cùng chuyên mục
Tin Video
Tin mới