Cái xã hội mà tôi đang sống, số đông người ta quan niệm rằng: đã là đàn ông ai cũng có bệnh, chỉ cần vẫn quan tâm đến vợ con là được. Vậy là có một nhóm những người đàn ông mặc dù có vợ nhưng vẫn sắm cho mình một hồng nhan. Về với gia đình, anh ấy tận tâm chu toàn, chiều vợ chăm con.
Cái xã hội mà tôi đang sống, với đủ những hủ tục ăn vào tiềm thức. Người ta trao gánh nặng lên đôi vai người cha trong gia đình đủ mọi trọng trách để người đàn ông ấy gánh vác: trụ cột kinh tế, dạy con, thậm chí “dạy” cả vợ. Tôi còn nghe rõ một cô gái ngồi bên cạnh mình gọi điện nói chuyện với “tình nhân”, giọng dỗi hờn: “Về mà dạy lại vợ đi nhé”. Hẳn cô ta vừa được một trận đánh ghen nhớ đời. Và thế là anh ta về “dạy” vợ thật! Vậy là có một nhóm những người đàn ông trong xã hội tôi vừa cặp bồ lại vừa đánh vợ.
Cái xã hội mà tôi đang sống, áp lực mỗi lúc một tăng, người chồng, người vợ ai cũng khoác lên nhau vẻ mặt chán đời. Chồng chán vợ. Vợ chán chồng. Họ tìm đến những hương vị mới, khoái lạc mới mẻ và trao cho nó cái tên mĩ miều: tình yêu đích thực. Em này, tôi nghĩ, tình yêu đích thực ấy, hoặc giả không có tiền, hoặc là không có sắc dục, liệu nó đích thực được mấy hồi?
Sau khi "đích thực", họ mang cho đời những vẻ mặt ủ rũ như thể người còn lại phải chịu trách nhiệm vì những cơn buồn chán vô cớ, vì trời chợt nắng, chợt mưa. Họ tặng cho đời những status bất hủ trên facebook mà like khí thế: "Anh chỉ có trách nhiệm với nó thôi, còn em, chỉ có em mới là tình yêu đích thực của đời anh".
Dành cho người đàn ông của đời tôi, đầu tiên và duy nhất
Anh à, có khi nào anh nhớ… Ngày xưa, trên chiếc xe Dream "chiến", anh đưa đón người yêu đi làm mỗi sáng, chở cô ấy đi rạp xem phim, tới những quán café quen hai người thường ngồi, ngắm mặt trời rơi và trao nhau những nụ hôn. Kết hôn. Chiều về, cũng trên chiếc Dream cà tàng hai vợ chồng đi chợ, nấu cơm. Bữa cơm có hai người chưa bao giờ biết đến buồn.
Anh à, anh có nhớ cảm giác khi bế con lần đầu, một hài nhi giống mình như tạc, ngây thơ thánh thiện, bình an… cảm giác đó thiêng liêng đến thế nào?
Anh à, anh có nhớ những đêm con mình ốm, hai vợ chồng thay nhau thức trông con. Cảm giác lo lắng đến thắt ruột theo mỗi tiếng con thơ khóc? Có một giây trong đầu anh chợt nghĩ, chỉ cần con khỏe, anh sẵn sàng trao cho nó cả cuộc sống của anh?
Ấy vậy mà cuộc đời mà hai tiếng trách nhiệm đè nặng lên đôi vai người đàn ông đã biến anh thành kẻ lạnh lùng tới mức có thể post được những dòng status vô cảm mà ai ai cũng gật gù. Những cái gật gù cam chịu, đồng cảm nhưng xét cho cùng cũng là một sự đầu hàng từ trong tâm thức chúng ta.
Đó chính là cái xã hội mà tôi đang sống. Khi mọi người thỏa hiệp với cả những bất công. Qua thời gian, người ta dễ dãi quên đi xúc cảm yêu thương ban đầu, quên cả tình thương khởi thủy giữa người với người. Khi ta thương đủ, ta không nỡ làm người khác buồn dù chỉ bằng lời nói, người buồn một, ta khổ trong tâm đến 10.
Trong một con người, khi tình thương cơ bản đã không còn thì đừng nói tới việc sống cho ra một con người mà chỉ lo thỏa mãn lạc thú cái phần còn, mà điều đó dễ hơn trau đồi, rèn giũa tình thương rất nhiều. Khi cái gốc không còn thì đâu mới là tình yêu đích thực? Không lẽ 10 năm trước, anh mù quáng, ngu si, vọng tưởng. Tình yêu anh cái ngày thanh xuân trai trẻ đó là giả ư?
Tôi lại nói về tình yêu đích thực, em nhé?
Đó là thứ tình cảm không ràng buộc, tôi cho người tình yêu này, đó là việc của tôi, người nhận hay không tôi không quan tâm. Tình yêu tôi như ly nước đầy, tôi chỉ muốn cho đi, cho đi mãi thôi. Khi đã không ràng buộc thì tại sao lại phải kết hôn? Phải chăng hôn nhân là cái kết của tình yêu?
Sai! Cái xã hội mà tôi đang sống cho phép các người lựa chọn giữa kết hôn và độc thân. Khi đã kết hôn, tự các người lựa chọn đưa bản thân vào một cuộc đời có ràng buộc, khuôn phép. Khi kết hôn, các người phải chấp nhận luật lệ của trò chơi. Chơi sai, chơi bẩn, phạm luật… các người sẽ phải chịu chế tài. Không trước thì sau, không sớm thì muộn, trực tiếp hay gián tiếp, các người cũng sẽ chịu sự trừng phạt khi sai luật chơi.
Vậy nên, nếu muốn thưởng thức tình yêu đích thực đến suốt đời theo ý của mình thì đừng lôi một người vô can vào trò chơi mà các người chắc chắn mình sẽ ăn gian.
Vậy nên, điều gì không muốn xảy ra với mình, thì đừng làm với người khác. Tôi không muốn dùng từ “của” với em như một phép sở hữu. Con người không phải chiếc xe máy, giấy đăng kí xe không giống với đăng kí kết hôn. Vậy nên, hai người đàn bà cùng đau khổ vì một người đàn ông, liệu có đáng không em? Anh ta có đáng không? Tôi có đáng không?
Vậy nên, em và những cô gái đang nằm ngửa trên giường một thằng đàn ông có vợ: khép chân lại, kéo quần lên mà ngẩng cao đầu ra khỏi căn phòng đi, ra khỏi nhà tù tâm tưởng mà em tự hạ thấp mình đi và ngửa mặt nhìn nắng soi tóc em kìa. Tự do là vậy đấy em ạ.