Chồng bước vào nhà khi ánh đèn mờ ảo. Thấy vợ ngồi lặng lẽ trong phòng khách, không nói chẳng rằng, chồng lạ lắm. Anh lặng lẽ đến bên tôi: “Em đợi anh à, làm sao mà em lại tắt điện hết đi vậy”. Nước mắt tôi trào ra, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không thể. Vì hôm nay đây, tôi sẽ làm một việc mà bản thân tôi cảm thấy ghê sợ, nhưng tôi buộc phải làm, cái việc mà người ta cho là vô lý vô cùng với một người vợ yêu chồng: thuê gái về dạy chồng cách yêu.
Tôi yêu và lấy phải người chồng yếu sinh lý. Nếu như một người vợ khác, họ có thể bỏ chồng hoặc ngoại tình, tìm những người đàn ông khác có thể cho họ phút đê mê vợ chồng. Nhưng tôi không thể làm thế, dù có kiếm trăm nghìn lý do tôi cũng không thể tìm ra được lý do để hết yêu anh. Trong muôn vàn lý do để ngoại tình, còn gì "thuyết phục" hơn chuyện yếu sinh lý, vậy mà tôi vẫn yêu chồng, chân thành và tha thiết.
Việc duy nhất tôi có thể nghĩ lúc này là, làm sao để chồng có cảm giác mãnh liệt của một người đàn ông. Tôi biết, nhiều đêm chồng nằm khóc, hoặc thở dài vì bất lực khi ôm ấp, chăn gối với vợ. Tôi hiểu được cảm giác đau khổ của chồng. Cũng nhiều lần tôi tìm thuốc, tham khảo ý kiến bạn bè để trị bệnh cho chồng nhưng đều không thành công. Rồi có người bạn khuyên tôi nên đọc sách báo, tìm những thế ân ái giúp chồng có thể cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng bản thân tôi, tôi không thể làm được điều đó, thậm chí thấy sợ chính mình. Thế rồi tôi nghĩ ra cách, thuê một cô gái làng chơi về dạy chồng cách yêu. Chồng kiên quyết từ chối, nói: “Em điên à, em làm thế khác gì phỉ báng vào mặt anh? Dù anh có thế nào, anh cũng không chấp nhận việc ấy”. Tôi nài nỉ, van xin chồng: “Em đã nghĩ rất kĩ rồi, em xin anh hãy làm theo cách của em, chỉ một lần thôi, nếu anh cảm thấy khá hơn, em sẽ cho anh quyền quyết định". Thấy vợ khóc lóc thảm thiết nên chồng tôi đành lòng và hứa sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này lần thứ hai. Tôi gật gù biết vậy, nhưng thiết nghĩ, nếu chồng ưng ý, sẽ có nhiều lần khác xảy ra. Tôi cắn răng ngồi lặng lẽ quay mặt vào trong, không dám bước đi nửa bước để mặc chồng và người đàn bà đó trong phòng ngủ. Cái chuyện động trời này tôi chưa bao giờ dám nghĩ tới. Không ngờ có ngày tôi tận tay dâng chồng cho kẻ khác.
Tôi chỉ hi vọng, cô gái bán dâm nhìn khá xinh đẹp, sạch sẽ kia, với những kinh nghiệm giường chiếu tích lũy được sau 7 năm làm gái (cô ta nói với tôi như thế) sẽ bày cho chồng tôi những cách yêu vợ hiệu quả hơn. Còn nếu tình trạng đó cứ tiếp diễn, tôi sợ một ngày nào đó gia đình sẽ tan vỡ. Tôi thà hi sinh chồng vài lần còn hơn để mất đi người tôi yêu thương nhất.
Đêm ấy tôi nằm khóc và thiếp đi lúc nào không hay biết. Sáng tỉnh dậy, cô gái đó đã đi và chồng tôi đã dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi. Lâu lắm rồi chồng chưa làm việc đó. Nhìn vẻ mặt thư thái của chồng, tôi hiểu ra vài điều lờ mờ. Có lẽ, chồng đã có cảm giác với người đàn bà đó hơn tôi.
Những ngày sau đó, chồng tôi chủ động gợi ý tôi thuê cô gái kia về “chữa bệnh”cho anh. Tôi bằng lòng nhưng có gợn chút gì đó lo lắng. Tôi nghĩ mình đang chơi với lửa, sợ có ngày bỏng tay... Căn bệnh của chồng càng ngày càng đỡ hơn, có tiến triển hơn hẳn, thể hiện ngay ở cách chồng chiều tôi. Tôi cảm thấy mình đã làm việc có ích. Dù có thể chồng chưa bằng những người đàn ông khác, nhưng với bản thân anh, đó là sự tiến bộ. Nhưng mỗi tuần, chồng đều đòi tôi đưa cô gái kia về một lần.
Dần dần, tần suất anh gặp giáo viên tình dục của mình càng tăng. Tôi bắt đầu cảm thấy mọi việc đi quá giới hạn và tầm kiểm soát, tôi không chịu gọi gái về cho anh nữa. Lúc đó, anh tự tìm tới những cô gái làng chơi khác để "học nhiều hơn về chiều vợ".
Chồng không chán ghét tôi, vẫn yêu thương và ân ái tôi. Nhưng những lúc ấy, tôi lại tưởng tượng tới cảnh chồng cùng những người đàn bà kia, tôi không thể nào chịu được. Tôi ghen tuông, tôi ghê tởm... Bây giờ người mất cảm giác là tôi chứ không phải chồng nữa. Vừa chiều chồng vừa sợ hãi, lo lắng. Tôi không biết việc làm có tác dụng với chồng lại phản tác dụng với tôi thế này. Chồng tôi đã khác xưa, sung mãn hơn, cởi mở hơn và "kỹ thuật" cao hơn nhưng tôi thì lại hao mòn tinh thần. Tôi sợ mất chồng, chính thức là như thế. Lúc này tôi chỉ lo lắng chồng sẽ trở thành một tay chơi gái thượng hạng. Vì thế, tôi thu hết tiền lương của chồng, không cho anh đi sớm về muộn nữa, để rút ngắn thời gian quan hệ bên ngoài. Có thể đó chỉ là một biện pháp tạm thời nhưng tôi buộc phải làm như thế. Việc làm của tôi cho tới bây giờ đã cứu được chồng, còn tôi thì lại mệt mỏi hơn. Tôi không biết mình đã làm đúng hay sai nữa. Thật khổ cho phận làm vợ lấy phải chồng bất lực như tôi.
Các bạn bảo tôi phải làm gì bây giờ!
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. Hãy để Ngoisao.vn đồng hành và giúp bạn! Vui lòng gửi tới email:tamsu@ngoisao.vn. Chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật và đăng tải những điều mà bạn muốn chia sẻ! |