Đọc tâm sự của Người chồng tội nghiệp, tôi cũng chẳng biết nên khuyên anh như thế nào cho phải. Chỉ thấy cả anh và vợ, ai cũng có lỗi. Hai người chẳng ai nhường nhịn, thông cảm cho ai. Và dường như vợ chồng anh ai cũng đẩy căng thẳng lên từng ngày, từng giờ thì phải.
Không phải tôi muốn bênh vợ anh, nhưng anh cần phải hiểu vợ anh vừa trải qua một việc quan trọng. Đó là những mệt mỏi của người phụ nữ vừa mới vượt cạn. Do đó, anh nên ít nhiều thông cảm cho cô ấy thì hơn.
Tôi mới đọc tâm sự của anh, sự tình như thế nào có lẽ nếu vợ anh lên tiếng chắc mọi người mới có thể hiểu cặn kẽ hơn về mâu thuẫn của vợ chồng anh, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Từ đó mới có thể đưa ra được lời khuyên chính xác được.
Nhắc đến mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, tôi cũng chẳng sung sướng, hạnh phúc hay có kinh nghiệm gì hơn mà có thể “to mồm” khuyên anh này nọ được. Bởi vì tôi là nàng dâu mà cũng đang hận mẹ chồng mình đây. Đời này, kiếp này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà.
Bạn đọc đọc những tâm sự của tôi sắp kể sau đây, chắc hẳn sẽ có người thông cảm, người đồng tình, người ghét. Nhưng tôi chẳng quan trọng việc đó vì những ngày tháng mệt mỏi nhất của tôi có nguyên nhân từ mẹ chồng, tôi đã phải trải qua hết rồi. Mới chỉ thực sự bước vào hôn nhân 2 năm nay thôi nhưng tôi thực sự trở thành một phụ nữ già nua. Từ một cô gái vô tư, yêu đời giờ suốt ngày tôi phải ngẩn ngơ nghĩ ngợi, thù hằn. Cái sai của tôi hình như là đã chọn anh làm chồng - người đàn ông hơn tôi 3 tuổi và sinh ra trong một gia đình giàu có, học thức.
Tôi là một cô gái Hà Nội nhưng tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình buôn bán nhỏ. Bố mẹ tôi kinh doanh một hàng tạp hóa nhỏ ở phố Hàng Bồ và trong chợ Đồng Xuân. Lý do khiến bố mẹ anh, nhất là mẹ anh nằng nặc không cho 2 đứa yêu nhau là vì lý do này. Bà cho rằng, tôi là con gái một nhà buôn nhỏ sẽ rất hỗn hào, ghê gớm và sẽ phá hoại nhà chồng.
Thêm một lý do nữa khiến mẹ anh không ưa tôi đó là tôi kém anh 3 tuổi, khắc nặng với anh. Ông bà cho rằng chúng tôi không hợp tuổi, "lấy nó, con chỉ có đường chết, đàn bà gì mà tướng khổ sở, tuổi xung khắc với chồng, với cả nhà chồng".
Bố mẹ anh luôn tự hào về gia đình danh giá nhà mình. Chẳng là nhà anh từ đời cụ đã sống ở Hà Nội, từ đời ông bà đến bố mẹ anh đều là công chức cấp cao ở nhà nước. Chẳng thế mà nhà anh ở căn nhà mặt đường to nhất ở phố Hàng Bông, dù là nhà mặt đường chẳng buôn bán gì nhưng ông bà cũng nhất quyết chẳng bao giờ cho thuê vì lẽ đó. Họ coi đó là niềm tự hào của gia đình.
Trước sự phản đối của gia đình nhà chồng, đám cưới của chúng tôi vẫn diễn ra. Tôi còn nhớ, ngày đó trời mưa rất to. Đám cưới của chúng tôi chỉ có gia đình và họ hàng nhà gái. Còn nhà trai, chỉ có của bạn bè chú rể.
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng không hiểu sao trong ngày cưới của mình, tôi vẫn tủi thân khóc hết nước mắt. Song tôi cũng rất hạnh phúc khi họ hàng, người thân, bạn bè tôi đều nhận xét về anh là một người đàn ông tốt. Và tôi cố gắng gặm nhấm câu nói này, coi đó là lời an ủi động viên.
Sau đám cưới, anh bị bố mẹ từ mặt. Chúng tôi thuê nhà ở riêng. Chồng tôi cũng không liên lạc với gia đình và người thân. Tuy anh không nói nhưng tôi biết, trong sâu thẳm lòng mình, tôi biết anh rất đau khổ vì chuyện này.
Nhưng thi thoảng dăm bữa nửa tháng, mẹ chồng tôi lại vô cớ gọi điện sang thông gia “báng bổ” gia đình tôi. Bà bảo tôi là gái làm tiền nên mãi chẳng có nổi mụn con. Nào là vì muốn con gái giàu có nên cứ phải sống chết gả con khi ông bà không đồng ý. Nghe những lời nói này, bố mẹ đẻ tôi mệt mỏi và stress vô cùng.
7 tháng sau cưới, tôi có thai. Hàng xóm nhà tôi lại dậy lên thông tin: “Mẹ chồng cô ấy bảo đó là con hoang”. Vậy đấy, có cháu rồi vậy mà bà vẫn không tha thứ, không chấp nhận chúng tôi, bà còn nguyền rủa con tôi.
Khi sinh ra, con tôi không khỏe mạnh như những đứa trẻ khác. Con liên tục đau ốm, không vì bệnh này cũng vì bệnh khác. Từ khi có con, căn nhà thứ 2 của vợ chồng trẻ chúng tôi chính là viện Nhi trung ương. Và những lần con đi viện, bà cũng chưa bao giờ tới thăm cháu. Có thể nói bà coi như con của vợ chồng tôi không tồn tại trên đời.
Bà ác tâm như vậy nhưng nhìn chồng suốt ngày ủ rũ, nghĩ ngợi, gầy sọp người mà tôi thương vô cùng. Tôi vẫn khuyên anh hãy về với gia đình. Tôi chẳng phải nghĩ cho ông bà mà chẳng qua nếu vì chuyện này mà ông bà có bị làm sao, mệnh hệ gì chồng tôi sẽ là người khổ tâm đầu tiên. Thế nhưng chồng tôi không chịu.
Cách đây 1 năm, một điều không may xảy ra với bố mẹ chồng tôi. Bố chồng tôi bị tai nạn giao thông. Lúc này, mẹ chồng suy sụp hoàn toàn.Vì thế, dù muốn hay không chồng tôi vẫn về với gia đình. Mẹ chồng cũng đã chào đón anh về, không còn từ mặt anh nữa. Bà cũng gợi ý chồng tôi có thể đón hai mẹ con tôi về ở.
Tôi mừng rỡ khi thấy mẹ chồng có vẻ đã cởi mở hơn khi chấp nhận cho vợ chồng tôi về sống chung nhà. Song, khi về lại nhà chồng ở với mẹ chồng, và vẫn coi tôi như người thừa, người dưng trong nhà.
Ngày đầu tiên, mọi thứ dường như rất dễ thở vì có mặt anh. Ngày thứ 2, khi anh đã đi làm, tôi đang cho con bú thì bà đi vào phòng và rỉ tai tôi: “Đây có phải là cháu ruột tao không?”, rồi "Tao không có loại con dâu như mày".
Dù bất ngờ, tôi vẫn cố kiềm chế cảm xúc: “Mấy hôm nay cháu nó nóng, vã hết cả mồ hôi mẹ ạ”. Bà lại cười khẩy bảo: “Nóng cho nó chết luôn đi cũng được”. Thấy tôi tuôn nước mắt nước mũi giàn giụa, bà lạnh lùng đi ra ngoài.
Ở nhà chồng những khi không có anh ở bên, hai mẹ con tôi dường như bị cô lập. Bà coi mẹ con tôi như đồ bỏ đi, cháu bà như cháu hoang. Thế nhưng trước mặt anh, mẹ anh nói ngọt ngào với mẹ con tôi vô cùng, “Con mệt rồi nghỉ đi, đưa cháu mẹ bế cho”, “Hai vợ chồng đi chơi đi, mẹ trông cháu cho”, “Con ăn cái này mới bổ này”...
Dù mẹ có đối xử thế nào, tôi cũng cố chịu được hết. Mỗi lần nhìn thấy chồng cười tươi rói vì gia đình đoàn tụ mà tim tôi đau nhói. Dù yêu chồng, thông cảm với chồng nhưng cuộc sống này quá tù đày, nhục nhã với tôi.
7 tháng sau ngày về lại nhà chồng sống với mẹ chồng, tôi lấy lý do hợp lý (xin cho tôi được không nói lý do ở đây) và quyết định dọn ra ngoài ở riêng với con. Chồng tôi tất nhiên vì lý do hợp lý nên đã ủng hộ. Tưởng mọi chuyện kết thúc ở đây và cố gắng sống theo kiểu "Xa thơm gần thối", nhưng không đơn giản như tôi nghĩ.
Sau khi tôi dọn ra ngoài, mẹ chồng tôi đã làm ầm lên. Một tuần sau khi rời khỏi nhà chồng, bà gọi điện cho thông gia bảo tôi là đồ ăn cắp của bà 2 cây vàng.
Thực sự, tôi không hề lấy của bà, cũng chẳng biết bà có 2 cây vàng trong nhà luôn. Giờ bị bà vu vạ thế, tôi ức muốn nổ đom đóm mắt. Nhục nhã ê chề, tôi chỉ nhìn chồng một cách bất lực.
Tôi mệt mỏi và bất chợt thấy căm hận mẹ chồng mình vô cùng. 2 năm làm dâu, tôi đã làm gì mà mẹ chồng ghét tôi như thế? Tôi chẳng biết nên làm gì vào lúc này nữa? Nhịn mẹ chồng để vừa lòng chồng thì tôi stress, căng thẳng. Còn thái độ với mẹ chồng thì người đau khổ hơn cả sẽ là anh - người đàn ông của đời tôi.
Tôi căm hận mẹ chồng mình đời này kiếp này! Tôi tự bảo với lòng sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho bà dù mai này bà có chết đi.