Chúng tôi, kẻ Bắc người Nam gặp gỡ nhau trên đất Sài Gòn, yêu nhau và lấy nhau như bao cặp tình nhân khác. Anh hơn tôi 10 tuổi, đẹp trai, hiền lành chịu khó làm ăn. Anh đi xuất khẩu lao động 7 năm mới về nên chuyện anh hơn 34 tuổi mới lấy vợ thì không ai nghi ngờ gì hết.
Còn tôi, mới ra trường đi làm được hơn một năm, ngơ ngác và khờ khạo luôn mơ mộng về một tình yêu đẹp. Dù cao ráo dễ thương nhưng 24 tuổi tôi mới mở lòng yêu anh là người đầu tiên.
Mang tiếng là đi làm 7 năm ở nước ngoài, nhưng khi lấy tôi, chồng tôi không một xu dính túi. Gia đình chồng lại nghèo nên gần như tôi chẳng nhờ cậy được gì về tiền bạc. Nhưng điều an ủi lớn nhất với tôi đó là chồng tôi - một người rất đẹp trai nhưng lại chịu khó làm ăn, không nhậu nhẹt, gái gú, bài bạc gì... Tôi mơ về một gia đình nhỏ! Sáng chồng chở vợ đi làm, chiều về hai vợ chồng tíu tít nấu ăn....
Tuy nhiên chồng tôi không an phận đi làm công mà đòi ra ngoài làm riêng. Tuy không muốn nhưng tôi vẫn ủng hộ và luôn ở sát cánh bên anh, giúp đỡ anh từ tiền bạc cho tới các công việc về giấy tờ thủ tục (vì đây là công việc của tôi).
Mọi chuyện không phải là dễ dàng, khi anh cùng đường, gia đình chồng tôi từ chối tất cả các lời van xin năn nỉ giúp đỡ chồng tôi về tài chính nhưng tôi vẫn bên anh.Tất cả chỉ vì tôi rất yêu anh, và tôi biết anh cũng vậy!
Khi đó tình yêu của chúng tôi thật lớn, nó giúp chúng tôi vượt qua bao nhiêu là khó khăn về vật chất. Khi tôi có bầu đứa con đầu lòng, do sức khỏe yếu và kinh tế quá khó khăn nên khi được bảy tháng tôi quyết định về nương nhờ bố mẹ tôi ở Bắc để sinh cháu.
Dù biết trước xa chồng bao nhiêu chuyện phức tạp xảy ra nhưng kinh tế 2 đứa quá khó khăn, chồng tôi không làm ra tiền, tôi thì không đi làm được do sức khỏe yếu, thai nhi được bảy tháng đang đe dọa suy dinh dưỡng... Mặt khác tôi luôn tin tưởng vào chồng, vào tình yêu mà hai đứa có với nhau.
Nhưng tất cả vụn vỡ, tôi đã thua trong canh bạc này. Khi biết chồng phản bội tôi cũng là lúc tôi biết mình dính bầu bé thứ 2 khi bé đầu mới được 6 tháng. Dù đã đề phòng, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng tôi không làm sao vượt qua nổi cú sốc này! Tôi phải làm gì đây?
Đàn ông ạ! Cái cảm giác vợ sinh con chồng đi bồ bịch cũng giống như cảnh chồng bị tai nạn khi làm việc còn vợ ở nhà theo trai ấy. Đau lắm! Tôi quyết định bỏ đứa bé này và ly hôn với chồng, bởi với tôi tình yêu là thứ không bao giờ tôi chia sẻ cho bất cứ một ai hết.
Nói thì dễ nhưng làm thật khó, bốn lần tôi tới bệnh viện, bốn lần tôi trở về vì không nỡ bỏ đi một đứa trẻ vô tội. Tôi bình tĩnh suy xét mọi chuyện. Quan hệ giữa anh và cô ta chỉ trong một thời gian rất ngắn (chỉ khoảng 1 tháng). Rồi anh ta chấm dứt mọi liên lạc ngay khi tôi phát hiện!
Tôi ly hôn chồng giờ được cái gì? Tôi còn quá trẻ, khả năng tôi sẽ lấy một chồng nữa rất lớn. Liệu người chồng sau của tôi có được như người chồng hiện nay không? Còn con tôi nữa? Tôi có thể tìm một người đàn ông yêu thương tôi hơn chồng tôi nhưng tôi không bao giờ tìm được người đàn ông nào yêu con hơn chồng tôi được.
Tôi tự nhận mình có lỗi trong việc bỏ bê chồng trong một thời gian dài để quên đi lỗi lầm mà anh đã gây ra cho tôi. Tôi dằn lòng mình lại để giữ mái ấm này cho con, đánh người chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại. Dù trong lòng tôi vết thương này mãi mãi không bao giờ lành được.
Tôi phải nghỉ việc ở nhà để giữ lại bé con trong bụng và chăm luôn bé lớn mà không biết rằng bi kịch của cuộc đời đang chờ đợi tôi ở phía trước. Từ khi tôi nghỉ việc, cách nói chuyện của chồng tôi đối với vợ trở nên cộc cằn thô lỗ và thiếu tôn trọng vợ.
Công việc của chồng tôi trong thời gian này nhiều nên anh bận làm tối ngày không giúp đỡ được gì. Nội ngoại đều ở xa nên một mình tôi vừa gồng gánh 2 con vừa làm việc nhà. Nếu ai rơi vào hoàn cảnh sinh con năm một thì mới hiểu sự cực khổ của tôi.
Nghĩ cảnh hai vợ chồng hai con mà chưa có nhà cửa gì nên cha mẹ đẻ đã cho chúng tôi mượn một khoản tiền lớn để chúng tôi mua đất xây nhà, ổn định cuộc sống. Cuộc sống của vợ chồng tôi sẽ bình thường như bao cặp vợ chồng khác nếu như không có cuộc điện thoại định mệnh của một người đàn bà tự xưng là vợ cũ của anh gọi cho tôi.
Trước tôi, chồng tôi đã có rất nhiều người đàn bà khác, tôi biết. Nhưng tôi tự tin về những gì mình có vì thế nên tôi chả bao giờ bới móc quá khứ của anh ra làm gì và tôi cũng chả bao giờ ghen với quá khứ của anh. Thỉnh thoảng cũng có người gọi điện nhắn tin cho anh. Có người ghen tuông với tôi kể này kể nọ.... Tôi thấy chồng tôi không phản ứng gì vì thế nên lúc nào tôi cũng lịch sự với họ cho đến khi họ chán nản không thèm làm phiền nữa thì thôi.
Lần này cũng vậy, tôi nói chuyện rất lịch sự với chị ta. Nhưng tôi vẫn có cảm giác rằng chị ta đang nói thật. Chị ta nói rằng chị là vợ cũ của anh. Hai người lấy nhau khi còn rất trẻ (lúc đó chồng tôi khoảng 22 tuổi còn chị ta 20 tuổi) hai người có một đứa con chung nhưng đứa bé đã mất và do cãi cọ nhau thường xuyên nên hai người đã chia tay.
Bảo rằng phải thật bình tĩnh nhưng không hiểu sao tối hôm đó tôi đã khóc rất nhiều. Tôi định nói chuyện ngay với chồng nhưng anh lại về nhà trong trạng thái có hơi men nên tôi im lặng không nói gì mà lặng lẽ ôm con khóc. Tôi tự an ủi rằng chắc đó là tuổi trẻ hai người sống thử với nhau có con nhưng sau đó lại chia tay.
Bởi khi chúng tôi làm đăng ký kết hôn, anh vẫn có giấy chứng nhận kết hôn lần đầu cơ mà. Nhưng không phải vậy! Sáng hôm sau tôi nói chuyện với anh, anh phủ nhận tất cả và lảng tránh. Khi tôi hỏi hai đứa em trai chồng đang sống và làm việc với chúng tôi thì nó gật đầu xác nhận và kể sơ cho tôi nghe một vài đoạn mà tôi chắp nối lại được thì cũng như lời người đàn bà đó kể.
Đại khái là hai người đó cưới nhau từ khi còn rất trẻ, hai người cũng có một đứa con, nhưng nó mất khi mới sinh. Sau đó hai người ra tòa ly hôn. Tôi gần như phát điên. Một cảm giác bị chồng lừa dối, một thái độ tửng tưng như không có chuyện gì xảy ra từ chồng. Chúng tôi cãi nhau.
Tôi nói: "Nếu tôi là vợ hai, tôi có quyền được biết chứ!". Chồng tôi lại miệt thị lại: "Thứ hai cái gì, thứ năm thứ sáu thì có!". Tôi nói: "Anh khốn nạn nó vừa thôi". Bốp! Chồng tôi giáng cho tôi một cái tát như trời giáng vào mặt tôi làm tôi té nhào xuống đất. Lúc đó tôi đang mang bầu 8 tháng. Tôi không khóc nữa, cũng không còn cảm giác đau khổ nữa!
Mà cảm giác lúc đó của tôi là: "Thôi rồi, gặp phải thằng Chí Phèo rồi". Tôi nghĩ tôi phải làm gì bây giờ? Tôi không có việc làm, một nách hai con, đứa mới biết đi, đứa chưa ra đời. Toàn bộ tiền bạc cả cuộc đời cha mẹ tôi để dành đang cho tôi mượn để mua đất cất nhà mà không có giấy tờ gì. Tôi làm gì bây giờ?
Chuyện xảy ra đã tròn một năm rồi, nhưng nỗi đau vẫn còn âm ỉ cho tới ngày hôm nay. Con tôi đã cứng cáp hơn (một đứa đã hai tuổi, một đứa cũng gần một tuổi rồi). Chúng là tất cả những gì mà tôi còn có được.
Người đàn bà đó gọi điện cho tôi thêm một lần và gọi điện cho chồng tôi một lần rồi thôi. Chồng tôi vẫn vậy, dửng dưng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vẫn chăm chỉ làm việc kiếm tiền, vẫn yêu chiều hai đứa con. Hiện tại chúng tôi sống với nhau như cặp vợ chồng già, mỗi đứa mỗi phòng. Tôi ngủ với các con, khi có nhu cầu anh mò vào phòng tôi xong việc về phòng ngủ.
Quên mọi chuyện - tôi không làm được. Ly hôn thì không thể vì giữa chúng tôi ràng buộc quá nhiều về tiền bạc, công việc và còn tương lai của hai con tôi nữa.
Ngàn lần tôi tự dằn vặt bản thân mình vì ngu ngốc và mù quáng. Ngàn lần tôi hối hận. Tôi không còn yêu chồng. Anh từng là người tôi yêu nhất trên đời nhưng giờ là người tôi căm thù nhất trên thế gian. Một năm qua tôi sống như trong địa ngục, ngoài mỉm cười khi nhìn các con vui chơi, cuộc đời tôi toàn một màu đen tối tăm. Tôi không biết mình phải làm thế nào nữa. Tôi không biết tương lai mình sẽ như thế nào nữa? Tôi mới 28 tuổi.