Trong những đêm say mèm, tôi lại nhớ đến nụ cười hiền trên gương mặt em, nhớ giọng nói nhẹ nhàng tưởng chừng như chưa bao giờ biết giận. Và rồi cái lý lẽ khốn nạn của một thằng đàn ông gần 40 vừa cưới vợ chưa được bao lâu lại bám riết lấy tôi, như biện minh với chính bản thân mình - “Tôi qua đường, em ngốc thì em chịu!”.
Em ngốc thật, trên đời này tôi chưa bao giờ gặp một người con gái nào ngốc đến nỗi đáng thương hại như em. Làm sao em có thể tốt nghiệp với hai tấm bằng đại học cùng một lúc, làm sao em có thể tồn tại được trong cái xã hội đầy rẫy bon chen này một cách bản lĩnh với cái đầu óc tồi tàn đến thế? Tôi tự hỏi, tôi dùng mọi từ ngữ thô thiển nhất để hình dung về em - người bị tôi quay lưng bỏ mặt đến phũ phàng mà chưa lần nào dám hé răng trách một câu, chỉ biết im lặng và cam chịu. Em ngốc lắm, tôi mãi mãi căm ghét em vì điều đó. Sao em không chịu khôn ra một chút, một chút thôi thì ít ra có lẽ tôi sẽ dành cho em phần tình cảm dư thừa?
Trên đời này có bao nhiêu gã con trai tốt với em, vậy mà em vẫn đâm đầu vào tôi. Vì sao vậy? Vì tôi ga-lăng, tôi đa tình, tôi sát gái, nhưng tại sao em lại không phân biệt được tôi có chân thành hay không? Tôi cười ngạo mạn khi chinh phục được em! Có gì khó đâu với một tay thợ săn dạn dày kinh nghiệm và một nhóc sinh viên mới tốt nghiệp ra trường – một tô phở lạ! Nếu có trách thì em phải tự trách mình thôi, tại em không đẹp đến ngỡ ngàng, tại em không biết đua đòi son phấn, tại em không biết khao khát và giành giật cho mình.
Em ngây thơ và non nớt quá, em gái nhỏ của tôi ạ! Ai đã dạy cho em cái nếp sống cẩn thận và ngăn nắp thế kia? Em thừa hưởng từ đâu cái kiểu lễ phép lúc nào cũng "thưa", "dạ", "cám ơn" xưa như trái đất vậy? Em noi gương ai mà chu đáo, thận trọng đến lạ lùng? Hình như cái gì thuộc về em cũng vừa vặn, cũng đạt yêu cầu làm tôi phát bực.
Tôi không ưa cái cặp kính cận ngu xuẩn trên gương mặt em, nhìn như con mọt sách lâu năm. Tôi thích phụ nữ có làn da mịn màng như sứ chứ không phải màu nắng gió miền quê mà lại còn có tàn nhan trên gò má như em. Tôi thích những thân hình phì nhiêu bốc lửa chứ không phải cái kiểu cao ốm thư sinh nhàm chán. Em có gì hay ho đâu mà bao gã đàn ông đồng nghiệp và cả mấy tên tài xế cứ bám riết hoài? Em ngớ ngẩn đến tức cười - cô nhân viên bé nhỏ lúc nào cũng nghe lời tôi răm rắp như con rô-bốt. Hình như trong suy nghĩ của em ai cũng tốt, ai cũng lương thiện, em cười thấy sao ấm quá. Nhìn em tập trung như sắp dán luôn bốn con mắt vào màn hình vi tính lúc công việc căng thẳng, nhìn mặt em xanh lè tái mét lúc gia đình gặp chuyện mà ngố không chịu nổi.
Rồi đến một ngày tôi nhận ra em có nét gì đó thật duyên, cái kiểu không xinh mà cứ muốn ngắm thêm chút nữa, tôi thích nghe tiếng “Anh” ngọt xớt như con nít của em. Tôi ra mặt cảnh cáo cái bọn sở khanh đã có vợ con mà vẫn nhá máy rồi nhắn tin làm phiền giấc ngủ em, những gã tôi biết rõ là ai mà cái đầu như em thì chẳng thể nào nghĩ nổi, chỉ biết than vãn rồi đoán già đoán non cùng mấy chị văn phòng. Tôi muốn cú vô đầu em khi em bị bọn say xỉn lợi dụng nắm tay rồi vuốt tóc mà cứ tưởng đâu là vô ý. Tôi dạy em đừng quá tin ai, nhất là đàn ông, người ta ngọt ngào với em nhưng người ta sẽ không thương em đâu. Tôi dạy Em cách phân biệt đâu là chân thành và giả dối, tôi dạy Em tất cả những gì cơ bản nhất để Em bước vào đời mà không bị ai ăn hiếp hay lừa gạt. Trong đầu em hơn hai mươi năm qua chỉ toàn kiến thức trong sách vở, có quá nhiều yêu thương bao bọc làm em mất luôn sự hoài nghi và tự vệ bản năng. Em quá khờ và ngay thẳng, chắc chắn sẽ bị thiệt thòi.
Đôi mắt em nhìn tôi chăm chú như muốn nhai, muốn nuốt từng câu, từng chữ, gật gật dạ dạ, có một chút ngưỡng mộ sự từng trải của tôi chăng? Đàn gãi tai trâu, tôi vừa dạy em là đừng tin ai, nhất là đàn ông rồi mà, sao em lại tin tôi? Chắc em phải bị sập bẫy thú vài lần thì mới thấm được những lời tôi nói.
Tôi có quá nhiều bạn gái để yêu, phụ nữ với tôi thì ai cũng thế thôi, không bao giờ là đủ. Tôi hơi chán và mệt mỏi với cái liên khúc: “Cưới vợ đi con...”, ừ thì tôi đám cưới, nàng yêu tôi điên dại, biết cách làm vui lòng cha mẹ chồng, có gì đâu mà cần suy nghĩ? Tôi nhìn quanh tìm một nụ cười tinh nghịch, sao tôi muốn nhìn thấy em, muốn nghe em nói một câu chúc mừng, sao ngày vui của tôi có một điều gì không trọn vẹn?
Em ngồi đó, giữa hai họ nhưng đôi mắt Em chưa một lần ngước nhìn tôi, vậy mà em vẫn thường nói là em muốn biết mặt cô dâu lắm? Em hay nói là rất muốn nhìn tôi mặc bộ đồ chú rể, chắc rất đẹp trai? Những ngày bận rộn với quyết định kết hôn vội vàng, tôi quên mất một người dưng như em, nhưng sao lúc này em lại thân thiết quá?
Vợ chồng mới cưới thường xuyên bất hòa lại sống xa nhau làm tôi thấy bực mình. Tôi nghe nói em bị bệnh, em càng ngày càng ốm, bàn tay em gân xanh nổi hết lên, việc quá nhiều và quá sức làm em hao mòn thấy rõ. Hình như em còn đăng ký học thêm gì đó, đúng là cô nhóc cứng đầu và rất nhiều hoài bão.
Em ngẩng đầu lên nhìn tôi cười rồi cúi xuống miệt mài trên bàn phím. Em trở nên ít nói và lặng lẽ. Tôi cần sự hài hước bẩm sinh của em làm cân bằng lại những gì đang xáo trộn trong đầu mà sao em khác quá? Em thay đổi từ bao giờ, từ lúc em nghe tôi báo tin vui, tôi giật mình, lẽ nào?...
Tôi chưa một lần để ý đến em, tôi quá bận, mãi phiêu lưu tìm kiếm ái tình thì thời gian đâu mà quan tâm đến một nhóc con? Chút sầu trong mắt em ngày tân hôn làm tim tôi chợt nhói. Tôi thường xuyên tổ chức cho cơ quan vui chơi thư giãn, chắc là tôi đang tội nghiệp em, tôi muốn thấy em rạng rỡ như ngày xưa vậy. Tôi và đồng nghiệp ép em uống rất nhiều, lúc đó trông em dễ thương lạ. Tại sao đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó? Tại sao em đau lòng mà em không nói với tôi?
Em gật đầu trong vô vọng khi nghe tôi hỏi: “Em có thương anh không? Anh muốn em nói thật!”, đôi bàn tay em lạnh ngắt, lần đầu tiên tôi ôm em vào lòng và tôi sợ khi buông em ra, em sẽ tan biến như mây khói. Chỉ có vậy thôi mà em cố gắng làm ngày, làm đêm, bàn giao lại toàn bộ hồ sơ gần như hoàn chỉnh rồi bỏ đi không một tin tức. Tôi ghét em, tôi ghét thứ tình cảm hèn nhát đó. Em sẽ sống thế nào trong cái thế giới xa lạ và những con người không quen biết. Làm lại từ đầu với một môi trường quá nhiều áp lực, em có đủ sức vượt qua không? Nếu đã thương tôi rồi thì tại sao em lại bỏ tôi đi? Tôi có thể lo được cho em mọi thứ cơ mà? Đã hơn một lần tôi yêu cầu em ở lại, nhưng em không có đầu óc, em không biết suy nghĩ, em vẫn cứ đi. Em đi, ai sẽ dọn dẹp bàn làm việc cho tôi, ai lấy băng keo dán từng sợi dây điện nằm ngổn ngang dưới đất vì sợ chân tôi vướng, ai làm những điều vô bổ phí thời gian đó thay em? Em đi, tôi sẽ bỏ mặc em vĩnh viễn, tôi không đến dự tiệc chia tay cùng em vì em đáng bị trừng phạt. Không còn em nữa, tôi chợt nhận ra em có tồn tại trên đời, trong những giấc mơ của tôi, ngày một nhiều hơn. Tôi tìm được em chỉ sau 2 tháng. Em có thể rời xa tôi nhưng tôi không cho em cái quyền hạnh phúc quá nhanh với một gã đàn ông nào khác. Tôi phát ớn nghĩ đến những thân hình khô khốc như quái vật sẽ chạm vào em. Em phải là của tôi, của riêng tôi, tôi muốn giữa em và tôi có một sợi dây ràng buộc để em không thể nào quên tôi được. Tôi không cần biết quá nhiều về cuộc sống của em, về những điều em mơ ước. Với tôi, chiếm hữu em là mục tiêu duy nhất. Em thuộc về tôi rồi thì em sẽ lại ngoan như một con mèo. Em sẽ không bao giờ dám bỏ tôi đi thêm một lần nào nữa. Em sẽ không dám quay lưng với tôi vì cái lý do ngớ ngẩn cổ hủ: “Anh đám cưới rồi”. Giọt nước mắt trào ra trên khóe mi em nóng hổi, chuyện gì vừa xảy ra, chỉ mình tôi biết được. “Anh cũng sẽ thương em, có được không?”, hai tay em chạm vào gương mặt tôi như sợ tôi chỉ là ảo ảnh - một ảo ảnh kinh hoàng. “Khùng quá, Anh hứa mà!”. Em xiết chặt lấy tôi, không hỏi thêm một điều gì, không cần một câu nói ngọt ngào hay hẹn ước.
Tôi có thói quen dùng tiền để xoa dịu mọi thứ, nhiều lần tôi đặt những tờ giấy thơm tho đó vào tay em nhưng em trả lại. Em chưa bao giờ nói cho tôi biết là em muốn gì, thích gì và cần gì. Em ngốc quá, sao em không nũng nịu hơn, vòi vĩnh hơn để tôi cho em tất cả, để tôi có thể mau chán ghét em, xem em như bao tình nhân đã và sắp có?
Tôi không cho phép em nhắc đến tên tôi, tôi cấm em để người thứ ba nào biết quan hệ giữa tôi và em, em gật đầu mà mắt rưng rưng. Tôi muốn thấy em khóc, tôi muốn nghe em hét lên tức tưởi, tôi muốn nhìn phản ứng dữ dội của em, tôi thích vậy - cảm giác đê mê của kẻ đang chiến thắng. Nhưng không, em im lặng, em ngu ngốc chỉ biết gật đầu và im lặng.
Em viết tên tôi trên những quyển truyện mà em thích đọc, nắn nót từng nét thật đẹp, em lén ghi tên em lên ngực trái tôi khi tôi nằm ngủ, để làm gì thứ trò chơi con nít? Nhưng cái giây phút bình yên mà em có được bên người em thương chỉ tính bằng từng giờ ngắn ngủi, không lần nào tôi đến thăm em nhiều hơn 3 tiếng. Em không biết cách mừng rỡ ôm hôn hôn tôi, không biết cách làm tôi vui, em không biết cách hỏi tôi: “Anh nhớ em không?”. Lần nào câu đầu tiên Em nói cũng là: “Em rót nước anh uống nha... Anh già quá, em cạo râu cho anh nha... Mà em hông biết cạo râu, trước giờ có cạo lông con heo 2 lần... Em mới mua cho Anh cái này... Anh mập quá đi!”,... Em mãi mãi không lớn được. Tôi bắt đầu thấy đủ, tôi bắt đầu hài lòng về những gì mình đang có, không còn khát vọng kiếm tìm và phiêu lưu nữa, vậy mà chút tình cảm rơi rớt em góp nhặt, nâng niu, cũng vỡ tan khi vợ tôi và những người bên cạnh nhận ra em hiện hữu. Chơi trò xem bói tình yêu gì đó trên mạng xã hội, em viết tên tôi và em ở cạnh nhau, em ngu ngốc không còn từ nào diễn tả.
Tôi đã dạy em ra sao, tôi nói em tuyệt đối giữ bí mật sao em không nhớ? Bao nhiêu lời sỉ vả, bao nhiêu ngôn từ chua chát nhất người ta ưu tiên dành phần cho em hết – đứa con gái cướp chồng. Từng là bạn thân của em, từng là những đồng nghiệp em yêu quý nhất trong một phút đều quay lưng ghê sợ bản chất xấu xa hồ ly tinh ẩn trong cái vẻ ngoài chân quê thánh thiện của em. Em chưa bị đánh ghen, thân xác em vẫn nguyên vẹn là may mắn lắm rồi. Nơi đất khách quê người, em còn lại một mình, tôi không một lần trở lại tìm em, tại em ngu ngốc, em phải chịu hết. Tôi vừa mới xây dựng một gia đình, sự nghiệp tôi đang thăng hoa như diều gặp gió, thì tội tình gì để ảnh hưởng vì em? Đáng lẽ em phải đến tìm tôi, tát vào mặt tôi hay ít ra là giọt ngắn giọt dài phản ứng một câu kiểu như: “tình yêu không có lỗi”, thì em vẫn im lặng. Em im lặng với tất cả, với tôi. Người thân đón em về nhà khi phát hiện em bị tổn thương giác mạc, một khoảng thời gian em sống trong bóng tối, tạo hóa như đang đùa giỡn với cuộc đời em vậy.
Y tá chăm sóc em hay kể rằng, trong những cơn sốt triền miên và hoảng loạn, em vẫn gọi “Anh ơi!” rồi lặng thinh tuyệt vọng. Em không nhắc với bất kỳ ai về người "anh" đó hết.
Ngày em bình phục, em quy y cửa Phật. Cuối tuần, cuối tháng vẫn có một cô gái đeo kính cận quỳ trong tịnh xá, em cầu nguyện một điều gì đó, rất thành tâm. Em đọc kinh cầu an cho gia đình em, cho những người em yêu quý nhất, trên những mảnh giấy đó, dòng cuối cùng em viết tên tôi. Em ngu ngốc lắm, tôi đã cấm em viết tên tôi rồi mà, tại sao là tên tôi mà không có tên em? Tôi ngộ nhận, tôi ham vui thôi, em chưa bao giờ là gì trong tôi hết, chưa bao giờ thì em cầu nguyện cho tôi để làm gì? Em có quỳ ở đó thêm một trăm năm nữa thì cũng có thay đổi được gì đâu, tôi sẽ không thương em, không nhớ em. Em hãy về học cho xong cao học, tìm một việc làm nghìn đô như em từng mơ ước và hãy yêu một người biết cách yêu em. Trong đêm tối mơ màng, cơn say ngập ngụa, tiếng nói thân thương nào đó lại vọng về: “Anh ơi! Em rất là thương anh, thiệt mà. Em không bao giờ ghét Anh đâu... Anh ơi! Mai mốt em hết sợ lửa, em sẽ nấu cơm cho anh ăn một lần... Anh ơi! Anh lăng nhăng vậy, mai mốt lỡ anh sinh con gái bị người ta ăn hiếp lại rồi sao?...Anh ơi! Anh ơi!...”. Tôi choàng dậy, chỉ thấy vợ mình đang yên giấc trong chăn ấm nệm êm mà lạnh buốt!...