NỮ GIỚI » Tâm sự

Tôi có nên đồng ý lấy anh để trả ơn?

Thứ tư, 14/05/2014 06:19

Chấm dứt với anh không đành mà sống với anh tôi lại sợ mình làm khổ anh cả đời vì tôi biết mình sẽ là một người vợ không yêu chồng. Mà anh ấy thì quá tốt, anh ấy xứng đáng được yêu và sống hạnh phúc bên một người vợ tốt với anh ấy.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi viết những dong này. Tim tôi đau lắm, trong đầu tôi ngổn ngang những suy nghĩ mà tôi không biết phải lựa chọn điều gì cho cuộc đời mình.

Chấm dứt với anh không đành mà sống với anh tôi lại sợ mình làm khổ anh cả đời vì tôi biết mình sẽ là một người vợ không yêu chồng. Mà anh ấy thì quá tốt, anh ấy xứng đáng được yêu và sống hạnh phúc bên một người vợ tốt với anh ấy.

Tôi năm nay 27 tuổi, cái tuổi cũng đã cần ổn định gia đình. Thực ra, mọi kế hoạch về đám cưới cũng đã được lên vào cuối năm nay nhưng giờ tôi vẫn phân vân chưa muốn gật đầu đồng ý. Anh giục tôi để bố mẹ hai bên nói chuyện đám cưới luôn nhưng tôi cứ lần lữa mãi. Tôi muốn đám cưới này càng đến muộn càng tốt, bởi lẽ như thế, có thể anh sẽ tìm được một người mà anh yêu và chấp nhận buông tay tôi mà anh không đau khổ. Nhưng bi kịch thay, từ năm 18 tuổi tới giờ, anh chỉ yêu và biết tới một mình tôi.

Chúng tôi ở gần nhà nhau, học cùng cấp 3. Đó là những tháng ngày tươi đẹp vô cùng và tôi tự hào về điều đó. Tình cảm của chúng tôi thực sự đáng đển ngưỡng mộ. Chúng tôi yêu nhau, chung thủy với nhau, tôn trọng và giúp đỡ nhau. Chưa bao giờ chúng tôi có lấy một lần cãi vã. Nhưng có lẽ cùng vì vậy mà tình yêu dần phai nhạt đi trong tôi.

Chúng tôi mến nhau từ năm cuối THPT. Khi đó ra trường, vì bản thân anh lực học trung bình, gia đình cũng không quá khá giả nên anh quyết định đi làm mà không thi đại học. Còn tôi, ước mơ của tôi là được học nhân văn nhưng bố mẹ tôi khăng khăng bắt ép tôi phải học kinh tế. Nếu tôi không nghe, bố mẹ tôi sẽ không nuôi ăn học. Thời điểm đó, chính anh đã là người ở bên tôi giúp tôi thực hiện ước mơ của mình. Anh tự đi làm hồ sơ cho tôi, động viên tôi thi và nói sẽ nuôi tôi ăn học trong suốt 4 năm đó. Nhờ có anh tôi đã đỗ được vào trường đại học mà mình yêu thích.

Có đôi lần tôi muốn nói cho anh sự thật này nhưng tôi sợ mình quá tàn nhẫn (Ảnh minh họa)

4 năm học đó tôi luôn có anh đồng hành. Khi tôi nhập học, anh lên thành phố tìm nhà trọ, chỗ ăn, chỗ ở cho tôi. Hàng tháng đi làm, ngoài tiền phụ giúp gia đình anh đều gửi tiền cho tôi ăn học. Sang năm thứ 2 tôi cũng đi làm thêm để có tiền trang trải cuộc sống nhưng nhìn chung vẫn phải dựa vào anh cho những khoản chính. Ở quê nhà, bạn bè tôi nói anh rất tử tế, chỉ mải làm ăn, không yêu đương, tán tỉnh cô nào. Cứ có thời gian rảnh là anh lại lên thăm tôi. Chính vì anh quá tốt nên tôi cũng tự nhủ với lòng mình phải giữ gìn bản thân. Còn một điều đặc biệt nữa đó là yêu nhau như vậy nhưng chưa bao giờ anh đòi hỏi tôi. Anh biết tôi không thích nên không bao giờ làm khó tôi cả.

Chúng tôi cứ bên nhau êm đềm như thế. Tôi cũng đã nghĩ đó là tình yêu đích thực của đời mình nhưng càng trưởng thành tôi càng nhận ra không phải vậy. Có thể tình cảm anh dành cho tôi là tình yêu chân thành nhưng thứ tình cảm mà tôi có với anh chỉ là những rung động đầu đời mà thôi. Đó là sự cảm mến nhau khi còn học chung trường, chung lớp. Lớn hơn, tôi nhận ra mình và anh chỉ hợp là bạn. Tôi không hề rung động và cũng không tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn với anh. Nhưng khi đó thì tôi đã chịu ơn anh quá nhiều, hai chúng tôi cũng đã gắn bó với nhau quá lâu và tôi không dám mở lời để nói về tình cảm thật của mình với anh.

Tôi bắt đầu từ chối sự giúp đỡ của anh để không cảm thấy có lỗi nhưng anh không chịu. Tới khi tôi tốt nghiệp ra trường anh cũng lo cho tôi một khoản tiền kha khá để chạy việc về gần nhà, được làm công việc đúng với ngành tôi học. Mọi thứ quá suôn sẻ và anh chờ đợi một cái gật đầu của tôi để làm đám cưới. Ai cũng ngưỡng mộ tình yêu của chúng tôi, cũng khen tôi tốt số mới yêu được anh nhưng chỉ có tôi biết điều mình đang nghĩ gì. Anh quá tốt nhưng tình cảm mà tôi dành cho anh không phải là tình yêu. Dù có nói thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể phủ nhận điều đó.

Ra trường được gần 2 năm, năm đó tôi 25 tuổi, anh đã muốn cưới nhưng tôi cứ chần chừ. Tôi nói còn muốn học hỏi thêm, muốn sống đời độc thân thêm nữa và anh lại chờ đợi. Anh bảo sẽ cho tôi thực hiện những gì tôi muốn tới năm 27 tuổi rồi cưới. Đó cũng là một sự chiều chuộng quá lớn mà anh dành cho tôi. Và giờ, khi cái thời điểm đó đến, tôi không còn cơ hội để khước từ anh.

Xin mọi người đừng hiểu rằng tôi vì yêu ai đó mà phụ tình anh. Bao nhiêu năm qua anh có mình tôi thì tôi cũng vậy. Vì tôi luôn nghĩ mình là vợ anh rồi, nhận ơn từ anh quá nhiều rồi nên không cho phép mình buông thả tình cảm. Tôi cũng chưa yêu ai, chưa gặp một ai khiến tôi rung động thực sự. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng nếu tôi lấy anh thì đó chỉ là sự trả ơn chứ không phải vì yêu. Có đôi lần tôi muốn nói cho anh sự thật này nhưng tôi sợ mình quá tàn nhẫn. Liệu tôi có nên lấy anh không?

Trí Thức Trẻ