Tôi biết, hôn nhân có hạnh phúc được hay không phải cần có tình yêu, nhưng liệu tình yêu có phải là thứ duy nhất bảo vệ được cho hạnh phúc ấy? Tôi đang đứng trước một sự lựa chọn lớn nhất của cuộc đời và tôi không biết phải làm thế nào. Một bên là những mộng tưởng, còn một bên lại là thực tế khắc nghiệt. Tôi phải chọn ai đây.
Hiện tại, tôi đang có bạn trai. Anh ấy năm nay 30 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 6 năm rồi. Từ ngày tôi còn là sinh viên. Hiện tại, tôi đã ra trường, đi làm, còn anh vẫn lông bông chưa có công việc ổn định. Anh ở gần nhà tôi, cách nhau có hơn 2 km. Bố mẹ anh cũng biết tôi và vô cùng ủng hộ hai đứa. Ngày mới lớn lên, tôi cứ ngỡ chỉ cần thế là đủ rồi nên nhận lời yêu anh, hứa hẹn bao giờ ra trường sẽ cưới. Bao năm qua, chúng tôi đi lại nhà nhau được bố mẹ hai bên quý mến như con cái trong nhà. Nhưng bây giờ tôi bắt đầu phải nghiêm túc nhìn nhận lại cuộc tình này.
Gia đình anh ấy nghèo hơn nhà tôi rất nhiều nhưng tôi không quá quan trọng chuyện đó. Bởi vì nếu đắn đo thì ngày trước tôi đã không yêu anh. Nhưng cái khiến tôi buồn lòng là chính bản thân anh cũng chẳng có gì trong tay. Đến giờ đã 30 tuổi mà anh vẫn lông bông, không ổn định. Không phải anh là kẻ lười biếng hay chơi bời mà tôi có cảm giác năng lực của anh quá hạn chế để có thể tiến xa. Cũng học đại học ra trường nhưng anh đi làm ở đâu cũng bị người ta chê, được vài tháng lại bị đuổi việc. Giờ anh đang xin làm công nhân trong một khu công nghiệp, lương tháng đủ chi tiêu và cho bố mẹ một chút ít.
Nhà tôi không quá giàu, nhưng bố mẹ cũng tạm coi là khá. Còn bản thân tôi dù không làm ra nhiều tiền nhưng cũng còn nhiều hơn anh. Tôi nghĩ phụ nữ như tôi là quá ổn. Tôi có ngoại hình ưa nhìn, công việc ổn định, gia đình cơ bản. Trong khi đó bản thân anh và gia đình quá nặng gánh nhiều vấn đề. Hơn nữa, tôi là một cô gái chỉn chu, sống đúng mực. Tôi vẫn giữ gìn được sự trong trắng của mình. Ở cái tuổi này, tôi không còn mơ mộng nữa mà thực sự lo sợ về việc tương lai sẽ bất ổn khi gắn bó với một người như anh.
Hiện tại đang có một người đàn ông khác theo đuổi tôi. Anh ấy bằng tuổi bạn trai của tôi nhưng nghề nghiệp ổn định, vững chắc hơn nhiều. Nhà anh ấy cũng gần nhà bạn trai tôi. Anh ấy biết tôi và bạn trai yêu nhau nhiều năm nhưng vẫn theo đuổi và phân tích cho tôi thấy rằng người như tôi nên biết chọn một người chồng tốt hơn làm chỗ dựa. Cuộc sống của tôi sẽ quá vất vả nếu như tôi lấy người kia. Anh ấy nhiệt tình theo đuổi nhưng không hề xấu tính phá bĩnh mà chỉ phân tích để tôi thấy được tình hình.
Tôi chưa yêu anh ấy nhưng cũng có cảm tình. Và cái quan trọng nhất chính là anh ấy đảm bảo cho tôi một cuộc sống tốt đẹp hơn. Thật may là tôi vẫn còn giữ được sự trinh trắng của mình nên tôi thấy mình hoàn toàn xứng đáng được nhận những sự sung sướng đó mà không hề phải xấu hổ gì cả.
Giờ tôi đang băn khoăn đôi chút là liệu tôi có nên tin bạn trai thêm nữa và tiếp tục tình cảm đã kéo dài lâu nay không hay là nên chia tay để tiến tới với người mới. Hai người họ đều gần nhà nhau, nên nếu tôi lấy người mới thì sẽ phải thường xuyên đối diện với tình cũ. Tôi không ngại chuyện đó vì ai cũng có quyền lựa chọn điều tốt cho mình, nhất là chọn chồng. Một cô gái tử tế, tốt như tôi lại càng cần phải được như thế. Nhưng tôi có nên phũ phàng thế hay không?