Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại bỗng dưng trở nên có tấm lòng nhân ái hào phóng với cả người không đáng được nhận, không đáng để phải hy sinh. Thật sự bản thân tôi cũng từng nghĩ tôi ngu ngốc quá thể. Tôi nên để dành tấm lòng, sức khỏe, tiền bạc ấy của mình để chăm sóc 2 đứa con của mình thì hay hơn.
Nhưng có là người trong cuộc như tôi thì các bạn mới thấy khó nghĩ. Vì tôi quan niệm đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại. Hơn nữa, có chia tay thì cũng phải chia tay trong êm đẹp để các con tôi nhìn vào.
Tôi năm nay tròn 30 tuổi, đã kết hôn 5 năm nay và có 2 con nhỏ. Hiện vợ chồng tôi sống tại Hà Nội. Tôi là một kiến trúc sư nên lương lậu rất khá. Hơn nữa, tôi cũng làm thêm bên ngoài nhiều nên thu nhập của tôi mỗi tháng gấp gần chục lần chồng. Chồng tôi chỉ là nhân viên quèn của một nhà máy nước. Bao nhiêu năm nay, anh vẫn đứng y nguyên ở vị trí đó mà chẳng được lên lương lên chức. Đơn giản vì chồng tôi không có chí tiến thủ, chỉ biết an phận thủ thường. Chưa kể, nhàn cư vi bất thiện, anh còn lăng nhăng, ngoại tình bên ngoài.
Khi mới kết hôn, cuộc sống của vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Tôi từng nghĩ, mình may mắn khi lấy được người chồng không cờ bạc rượu chè như chồng người khác. Anh đi làm về cũng rất tâm lý giúp vợ việc nhà. Những ngày lễ lớn, anh chẳng bao giờ quên có hoa và quà cho mẹ con tôi.
Trong khi tôi cứ bận rộn với việc công việc tối ngày, rồi lại bận chăm con, việc nhà thì do công việc nhàn tản nên anh có nhiều thời gian rỗi. Anh lân la chát chit trên mạng xã hội, làm quen được với một cô gái kém vợ chồng tôi đến chục tuổi. Rồi như bao người đàn ông dối trá khác, anh nói với cô gái ấy rằng anh chưa có gia đình để cô ấy tin anh sái cổ mà trao thân cho anh.
Ban đầu khi mới cặp bồ, nhân tình của chồng tôi được chu cấp toàn diện, và số tiền đó anh lấy từ nhà mang đi cho cô ấy. Bị tôi phát hiện sớm nên khoản tiền viện trợ không hoàn lại ấy đương nhiên cắt thẳng thừng. Và chồng tôi đã quyết định bỏ vợ bỏ con để đi theo người tình trẻ. Hai người nghe nói thuê nhà sống cùng nhau.
Sau khi sống cùng nhau chỉ chưa được 1 năm, chồng tôi và nhân tình đã gặp nhiều khó khăn về kinh tế. Khi nhân tình của chồng mang thai đến tháng thứ 8 thì chồng tôi không còn lo nổi cho nhân tình của mình. Bụng đói phải bò, chồng tôi một tối về nhà trong bộ dạng tả tơi đến thảm hại. Anh quỳ sụp xuống chân cầu xin tôi thứ lỗi vì đã phản bội vợ con. Anh nói cho anh có cơ hội được quay về. Anh cũng cay đắng thừa nhận, anh đang không thể tự lo nổi cho nhân tình đang đến ngày sắp đẻ của mình. Anh van xin tôi nếu còn một chút tình nghĩa thì hãy giúp anh chăm sóc đứa con riêng tội nghiệp của anh.
Dù bị chồng phản bội chạy theo người đàn bà khác, dù đã phải hứng chịu bao nhiêu tủi hổ, ê chề nhưng thấy chồng suy sụp như vậy, tôi vẫn cố gắng tỏ ra bao dung với đề nghị của chồng. Song tôi không chấp nhận đón nhận tình của chồng về chung nhà để chăm sóc chờ ngày trở dạ. Ngược lại, tôi bảo anh và nhân tình của chồng cứ sống nguyên trong căn nhà thuê đó. Tôi sẽ thuê thêm người giúp việc và hàng ngày cử giúp việc sang chăm sóc con riêng và nhân tình của chồng khi ở cữ.
Cứ thế suốt 2 tháng nay, nhân tình của chồng đã sinh con. Hàng ngày, giúp việc nhà tôi vẫn qua phụ giúp nhân tình của chồng chăm con riêng. Thậm chí, tháng nào chồng lo không đủ, tôi cũng chu cấp thêm cho đôi uyên ương ấy thêm 5 triệu/tháng.
Người thân 2 bên nhà chồng ai cũng bảo tôi dở hơi khi có thừa tiền cũng không phải đối xử quá tốt với chồng và nhân tình của chồng như vậy. Nhưng tôi chỉ cười mà không tranh cãi lại. Bởi tôi làm việc này, không phải vì quá thương chồng, thương nhân tình của chồng mà tôi thương đứa trẻ vô tội kia. Hơn nữa, dù sao 5 năm nay sống cùng chồng, anh cũng đối xử rất tốt với tôi. Coi như đó là việc làm cuối cùng mà tôi làm cho chồng trước khi vợ chồng tôi chính thức ly hôn.
Suốt mấy tháng nay khi thấy tôi vẫn đối xử như vậy với anh, chồng tôi ân hận ra mặt. Nhiều lần anh cầu xin tôi cho anh ở lại với ba mẹ con. Nhiều lần nhân tình của chồng cũng nhắn tin nói rằng tôi quá tốt, quá thương mẹ con cô ấy. Rồi cô ấy khóc vì bảo đã phạm sai lầm và nói sẽ trả lại chồng cho tôi.
Nhưng tôi không bao giờ chấp nhận điều ấy. Một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ 1 lần thì sẽ có lần thứ 2. Hàng ngày tôi vẫn cử giúp việc tới chăm sóc con riêng và nhân tình của chồng. Nhưng chỉ khoảng 2 tháng nữa tôi sẽ đâm đơn ly hôn mà chẳng cần biết anh có chấp thuận hay không. Lúc ấy tôi sẽ dành tiền lo chăm con, nuôi 2 con tôi cho tốt, phần còn lại tôi sẽ để dành cho tương lai, lo cho con chứ nhất định không phải đèo bòng cục nợ này nữa. Tôi dự định thế có được không cả nhà?