Tôi xin chia sẻ với mọi người câu chuyện trong quá khứ của tôi. Chính nó đã khiến tôi day dứt và đau lòng đến tận bây giờ. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin khi post bài này được giấu tên. Xin cảm ơn.
Ngày mẹ tôi phá sản nên bà đã nợ nần nhiều nơi. Vì thế các chủ nợ thường đến nhà tôi đòi tiền và làm ầm ĩ. Có người nửa đùa nửa thật nói với tôi rằng nếu như yêu được L - người được coi là cánh tay phải của người chủ giàu có (ở nơi mẹ tôi nợ tiền) thì anh ta sẽ trả hết nợ nần cho mẹ tôi. Mong muốn nhà cửa được êm đềm nên tôi đã ngu xuẩn âm thầm làm theo lời của người đó.
Ban đầu tôi chủ động làm quen với anh ta qua Facebook. Chúng tôi nói chuyện với nhau như bình thường thôi. Anh ta xin số điện thoại của tôi để nhắn tin và gọi điện tôi cho.
Chúng tôi nhắn tin gọi điện qua lại cho nhau được gần 1 ngày thì đêm hôm đó tôi không ngủ được. Tôi thức đến 4-5 giờ sáng. Anh ta nhắn tin hỏi sao tôi không ngủ. Nói chuyện được vài câu anh ta rủ tôi đi tập thể dục rồi đi ăn sáng, tôi đồng ý.
Khoảng 15 phút sau, anh ta đến đón tôi về nhà anh ta. Về tới nhà, anh ta nói ngủ 1 chút, lát nữa dậy đi ăn. Tôi cũng đồng ý. Ngồi cạnh nhau xem ti vi và nói chuyện được 1 lúc thì anh ta đè tôi xuống và cởi quần áo của tôi ra. Tôi không thể hiểu nổi bản thân mình lúc đó làm sao nữa mà lại không 1 phản kháng hay khống chế gì. Tôi cứ nằm im để yên cho anh ta làm gì thì làm.
Sau khi chúng tôi ngủ với nhau. Tôi cứ nghĩ sẽ là tình 1 đêm thôi. Nhưng sau hôm đó anh ta lại chủ động gọi và nhắn tin quan tâm tôi nhiều hơn. Tôi nghĩ chắc không có lần thứ 2 như thế nữa. Vậy mà tôi lại ngu xuẩn như thế nữa. Có lẽ vì quá mong muốn mẹ được thoát khỏi kiếp nợ nần mà tôi đã liều mình làm như thế?
Đến khi gần được 1 tháng "yêu" nhau, tôi thấy anh ta có biểu hiện lạ, không còn như trước nữa. Tôi gọi điện, nhắn tin anh ta toàn bấm máy bận hoặc trả lời cho qua chuyện rồi nói bận. Tôi cũng nghĩ anh ta bận thật. Đến khi tôi không thấy kinh nguyệt và mua que về thử thì biết tôi có thai.
Tôi gọi cho anh ta để nói chuyện nhưng anh ta không nghe máy và tắt máy luôn. Lúc đó tôi mới biết tôi ngu và bị lừa quá dễ dàng. Tôi như rơi xuống vực thẳm. Tôi bị trầm cảm và stress nặng do nhiều chuyện trên trời rơi xuống người tôi.
Tôi đã uống 25 viên thuốc ngủ. Nhưng khốn khổ, tôi uống thuốc ngủ mà lại không thể ngủ mãi mãi. Tới lúc ngủ được 1 chút thì tỉnh dậy thấy choáng váng và ngất đi. Sau đó chị tôi đưa tôi tới bệnh viện, bác sĩ nói không sao hết và cho về.
Ngày hôm sau chị tôi đã tìm gặp anh ta và nói chuyện. Anh ta gọi điện lại cho tôi và nói xin lỗi rồi bảo sẽ cố gắng từ giờ đến tối qua nhà đưa cho tôi 2 triệu để tôi đi phá thai và mua thuốc thang. Tôi suy sụp lắm. Lúc đó thuốc mới ngấm tnên ôi rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mơ và được người nhà đưa đi cấp cứu.
Bác sĩ nói tôi sảy thai. Cùng lúc đó chị tôi nhận được cuộc gọi từ anh ta. Anh ta nói lát nữa sẽ phải vào Sài Gòn làm đám cưới, 1 tuần nữa sẽ ra giải quyết chuyện của tôi. Tôi thấy mình lúc này như mất tất cả, danh dự, lòng tin và người tôi nghĩ là "Người yêu".
Các bác sĩ nói tôi đã bị bệnh lây qua đường tình dục và có thể tôi sẽ khó hoặc không thể có thai nữa. Chị tôi vì biết tôi bị 1 cú shock lớn lắm nên mấy hôm sau đợi tôi bình tĩnh lại mới dám nói cho tôi sự thật anh ta đã có người yêu và người đàn bà đó đã có thai 3 tháng đang chờ ngày cưới. Tôi đau khổ lắm và dằn vặt bản thân tại sao tôi lại như thế.
Mãi một thời gian sau tôi mới có thể mở lòng 1 lần nữa và yêu lại. Chúng tôi đang sống chung và sắp cưới nhau. Anh ấy rất muốn có con. Tôi và anh quan hệ đều thả hết mà chưa một lần nào có thai cả.
Tôi sợ rằng một ngày anh sẽ biết được sự thật quá khứ của tôi như vậy và sẽ ghẻ lạnh, ghê tởm tôi. Lúc ấy, anh sẽ nói tôi là lí do khiến anh và tôi không thể có con được.
Gần đây tôi còn tình cờ xem lại được facebook của người ngày xưa khiến tôi như đã chết và tôi đã suy nghĩ nhiều lắm. Anh ta thì giờ đây đang hạnh phúc với người vợ mang thai đứa con trai của anh ta. Còn tôi bây giờ đang sống dở chết dở với trong lo sợ không thể có con được.
Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không dám nói cho chồng tương lai của tôi biết, tôi sợ lắm. Tôi đang cảm thấy tự xấu hổ và dằn vặt bản thân.