Tôi năm nay 24 tuổi, ở cái tuổi còn quá trẻ để cảm nhận về cái sự đời, về những đau khổ trong cuộc sống mà tôi đã trải qua. Tôi có ngoại hình nhỏ nhắn, khuôn mặt ưa nhìn và cũng được khen là xinh gái.
Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình bố mẹ làm kinh doanh, cuộc sống chưa hẳn giàu có nhưng cũng đủ sống để bố mẹ nuôi 3 chị em tôi ăn học đàng hoàng.
Khi học đại học năm thứ 3 thì tôi bắt đầu quen chồng tôi bây giờ. Anh là phụ xe khách của tuyến xe thường chạy qua nhà tôi. Mới gặp, tôi đã ấn tượng bởi vẻ bề ngoài hiền lành nhưng cũng rất ga lăng của anh. Lúc đó tôi và người yêu cũ đang trục trặc, còn anh lại như 1 người anh trai hay nhắn tin hỏi han. Và rồi chúng tôi đùa nhau nhắn tin anh yêu - em yêu.
Quả thực khi ấy, chồng tôi rất tốt, mặc dù tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu và lấy 1 người không nghề nghiệp ổn định như anh. Có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới. Trớ trêu thay tôi đã yêu anh thật và anh cũng yêu tôi đến tưởng như không có tôi anh sẽ chết ngay.
Sáu tháng yêu nhau, tôi phát hiện anh có vợ và 1 con gái. Tất cả như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi cười và bảo rằng anh là thằng khốn nạn. Nhưng không, anh và cô vợ đã ly thân nhưng chưa ly hôn. Con gái anh mới được 2 tháng tuổi, anh đi làm xa và vợ anh đã đi ngủ với trai.
Thời gian gặp tôi là khoảng thời gian anh suy sụp nhất. Tôi nhỏ nhắn, lại hiền lành, ăn nói nhỏ nhẹ không như vợ anh đã chửi cả anh, bố mẹ anh và coi thường vì nhà anh nghèo. Họ yêu nhau 3 tháng thì cô ấy có bầu và phải cưới khi cả hai chưa có tình cảm gì nhiều.
Tôi biết mọi chuyện là do bạn bè và bố mẹ anh kể lại cho tôi. Tôi đã yêu anh và giờ là cả lòng thương, anh không giải thích gì hết chỉ nói rằng anh đang tìm cơ hội để nói sự thật với tôi và chưa kịp thì tôi đã biết. Anh khóc và nói anh không phải là người như thế, hãy tin anh 1 lần.
Ban đầu tôi không đồng ý và nói anh hãy quay về với vợ. Nhưng anh không chịu, nói rằng anh muốn cưới tôi làm vợ, tôi mới là vợ anh. Tôi đau lắm nhưng lại nói rằng vậy anh và cô ấy phải chấm dứt với nhau trong vòng 1 tháng. Và đúng 1 tháng sau họ giải quyết xong, chúng tôi đường đường chính chính yêu nhau và lấy nhau trong sự phản đối kịch liệt của gia đình tôi.
Ba năm bên nhau, hai năm nên nghĩa vợ chồng là từng ấy ngày tháng tôi chỉ biết sống trong nước mắt. Không biết do duyên nợ hay do cái giá mà tôi phải trả cho sự hiếu thắng của mình? Những ngày tháng mới cưới nhau, chúng tôi rất hạnh phúc, anh yêu thương chiều chuộng tôi. Thế nhưng đêm nào tôi cũng khóc vì thương anh không được ở cạnh con.
Tôi đã nói với anh rằng sẽ bù đắp tất cả những gì mà ngày tháng qua anh phải chịu đựng. Tôi muốn sinh cho anh 1 đứa con nhưng mãi mà không thấy có. Tôi đi khám đông tây y thì không bị làm sao, họ chỉ định mang chồng đi xét nghiệm. Và cứ thế 2 năm trôi qua, vượt qua bao khó khăn vợ chồng tôi cố gắng vay mượn và mua được 1 chiếc ô tô khách để anh không phải đi làm thuê nữa. Cũng từ đó anh bắt đầu thay đổi, anh trở nên vô tâm và cả vô tình, thường xuyên bỏ nhà đi mấy ngày mới về.
Mọi thứ nợ nần đổ hết lên đầu tôi. Cứ đến hạn phải trả nợ anh lại tắt máy bỏ nhà đi, trong khi tôi ngược xuôi xoay sở thì anh lại đang hẹn hò với 1 bà chị đã bỏ chồng và có 1 con.
Ban đầu chồng bỏ đi tôi tìm chồng khắp chốn, sợ chồng lo lắng trả nợ nên đi lang thang, tôi thương chồng đêm đến không thể chợp được mắt. Nhưng cứ như vậy tôi nhận ra rằng anh là 1 người không có trách nhiệm, thậm chí trong lúc khó khăn anh còn mang cả tiền của tôi đi.
Hàng ngày đi làm về tôi sợ phải đối mặt với 4 bức tường, có nhiều khi trên phố tấp nập tôi đã phóng xe thật nhanh để mong sẽ đâm phải 1 anh nào đó để anh ta sẽ đến và đỡ tôi dậy cho tôi dựa vào vai anh 1 chút thôi. Tôi khóc không được, cười không xong.
Mỗi chiều đi làm về, tôi lại nấu cơm, nấu những món anh thích rồi lại 1 mình bưng bát cơm trong tiếng nấc nghẹn ngào, nghĩ cho số phận mình. Tại sao chồng cao hơn tôi 1 cái đầu, nặng hơn tôi tới 20kg, tay chân to và dài hơn tôi, sao lại không thể che chở cho tôi?
Tôi không phải là một đứa nhu nhược, mà ngược lại tôi có chút bướng bỉnh, thế nhưng sự cố chấp và hiếu thắng đã khiến tôi ra nông nỗi này. Biết trách ai, than ai khi biết là khổ vẫn lao vào. Tình yêu mà có khi nào lý trí thẳng nổi con tim?
Hôm nay tôi viết bài viết này cũng là lúc tôi lại không biết chồng đang nơi nào. Và chị bồ của chồng lại còn nhắn tin "Phải biết cách giữ chồng em à". Buồn cười lắm phải không? Nhiều khi tôi đặt ra câu hỏi: Chồng ư? chồng là cái nợ của đời tôi sao?