Tôi biết khi tôi viết những dòng tâm sự này nhiều người sẽ nghĩ tôi là kẻ không biết trân trọng điều mình đang có. Tôi có một người chồng hiền lành, luôn coi vợ là nhất và yêu thương vợ. Nhưng đáp trả những gì chồng dành cho mình, tôi vẫn ngoại tình. Một sự phản bội mà tôi khó lòng làm khác được vì quá chán chồng.
Cho tới giờ tôi mới thực sự thấm thía việc lựa chọn chồng sai đem lại cảm giác khổ sở như thế nào. Ngày còn trẻ vì nghe theo lời bố mẹ: “Anh ấy là người hiền lành, tốt tính” nên tôi đã gật đầu đồng ý kết hôn. Nhưng tôi đã quá sai lầm. Tôi và chồng quá khác biệt về tính cách. Sự hiền lành của anh ấy là điều đã khiến tôi đồng ý kết hôn nhưng cũng chính tính cách đó khiến tôi chán ngấy chồng. Tôi chán vì chồng mình quá đần!
Tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, chủ động. Tôi giỏi giang và thành đạt trong cuộc sống. Nói thật, số tiền mà chồng tôi mang về mỗi tháng tôi không lấy một đồng vì nó quá ít ỏi. Chồng tôi làm một giáo viên, lương tháng nhàng nhàng chỉ đủ ăn sáng và đổ xăng. Trong khi đó tôi đi làm ở một công ty nước ngoài, tiền lương một tháng của tôi bằng cả năm trời chồng tôi đứng lớp. Nhưng đó không phải là tất cả sự chán chường mà tôi với chồng. Anh ấy quá hiền, hiền đến mức đần và nhu nhược.
Là một người đàn ông trong nhà nhưng anh ấy chẳng đưa ra được quyết định gì. Từ việc lớn đến việc nhỏ anh ấy đều: “Theo em giờ nên làm thế nào?”. Tối ngày anh ấy hào hứng với chuyện nấu cơm nước, giặt giũ và quét dọn nhà cửa. Anh ấy thấy vui và hài lòng với cuộc sống như vậy. Một cuộc sống mà theo tôi nó quá tầm thường. Mỗi lần đi đâu cùng tôi tới chỗ đông người, anh ấy đúng rúm ró một chỗ, không biết nói chuyện, giao tiếp với ai. Tôi cảm thấy xấu hổ vì điều đó.
Người ta là đàn ông, phải làm chỗ dựa cho vợ, phải là người trụ cột trong gia đình. Ra ngoài xã hội phải có nhiều mối quan hệ, nói năng giao tiếp chủ động với người khác. Nhưng tất cả những điều đó không hề tồn tại trong con người chồng tôi. Trong khi đó tôi đi ra ngoài, được giao lưu, tiếp xúc với những người đàn ông không chỉ đẹp trai, thành đạt, tài giỏi mà còn khéo ăn nói. Bởi thế mà mỗi lần về nhà nhìn thấy người chồng mặc chiếc tạp dề đứng nấu bếp, tôi lại phải thở dài ngao ngán.
Tôi không thiếu tiền để thuê người ở làm tất cả những việc đó nhưng anh không thích. Anh thích tự mình làm. Cuộc sống mà chồng tôi thích thú chỉ với những thú vụn vặt và tủn mủn như vậy. Anh ấy không muốn học hỏi, không muốn mở rộng quan hệ mà cứ cù lần mãi như thế. Đi ra ngoài, nếu đặt lên bàn cân, tôi có cảm giác anh ấy là người của thời đại nào vậy. Tôi cũng đã từng cố gắng động viên chồng học thêm, giao tiếp với nhiều người hơn để con người mở mang, phát triển nhưng anh ấy gàn toẹt đi. Anh ấy nói rằng nhà một người giỏi giang như tôi là được rồi, còn anh ấy an phận với việc chăm con, chăm sóc nhà cửa.
Lấy chồng từng đấy năm là từng ấy thời gian tôi ngán chồng. Hơn một năm nay tôi cũng không còn thiết tha chuyện chăn gối cùng chồng nữa. Sự nhu nhược của anh ấy gần như tới đỉnh điểm khi là đàn ông, bị vợ cho sống “chay tịnh” như thế mà cũng không một lời trách cứ hay hỏi han mà cứ âm thầm chịu đựng. Tôi có cảm giác cuộc sống với anh ấy chỉ đơn giản là ăn, ngủ và hít thở.
Chán chồng nên tôi ngoại tình dù tôi biết làm như vậy không nên. Nhưng thử hỏi tôi sẽ phải sống thế nào khi hàng ngày, mỗi sáng khi tôi bước ra đường, tôi gặp biết bao người đàn ông lịch thiệp, giỏi giang khách. Bạn bè, đồng nghiệp, cấp trên, đối tác của tôi toàn là những người đàn ông ga lăng, thành đạt. Họ khiến tôi không thể nào không thán phục, thứ cảm giác mà một người đàn bà thường biến nó thành tình yêu. Tôi ngưỡng mộ và thần tượng họ. Nó nhanh chóng trở thành một sự phải lòng nhau. Tôi ngoại tình vì thế.
Người tình của tôi là một bạn làm ăn. Anh ấy rất giàu có, giỏi giang. Mặc dù vậy anh cũng đã có vợ. Tôi cũng không có ý định cướp anh khỏi gia đình nhỏ ấy vì vợ anh thực sự đáng thương. Chúng tôi chỉ có ý duy trì mối quan hệ này như một niềm vui, niềm an ủi khi cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc mà thôi. Cũng có nhiều lần tôi muốn chấm dứt nhưng cứ về tới nhà, nhìn thấy chồng nhu nhược như vậy tôi lại nghĩ chẳng có gì để phải lo lắng hay hối tiếc cả. Thực sự việc ngoại tình là điều an ủi khiến tôi có thể cố gắng gượng sống bên một người chồng mà với tôi không hề có sự tôn trọng và yêu thương.
Tôi không muốn ly hôn vì anh quá đau khổ nếu phải rời xa tôi. Sự yếu đuối của anh tôi biết. Nếu tôi rời xa anh, các con phải sống cảnh bố mẹ chia lìa có khi anh sẽ không sống nổi. Tôi dù không yêu chồng nhưng cũng không muốn làm cái điều tàn nhẫn ấy. Thôi thì cũng đành cố sống coi như mình chọn lầm thì giờ chịu hậu quả. Tôi sẽ không ly hôn. Cuộc sống cứ như thế này cũng tôi. Tôi ngoại tình để tìm niềm hạnh phúc cho mình còn chồng tôi cũng vẫn vui vẻ với cuộc sống mà anh ấy mơ mộng này.