Lời trăng trối của chồng trước khi chết đã khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi bỏ mặc người tình trẻ và tận tâm chăm sóc con gái theo mong muốn của người chồng quá cố. Đó là cả một câu chuyện dài mà khi nhớ lại nước mắt tôi lại rơi vì cảm thấy có lỗi với chồng.
Chúng tôi quen nhau khi tôi đang học cấp 3 còn anh đã là sinh viên đại học. Anh là gia sư tại nhà môn toán của tôi. Dưới sự chỉ dẫn của anh, tôi học khá hơn hẳn. Vì vậy, bố mẹ tôi đã thuê anh trong một thời gian khá dài cho đến khi tôi đỗ đại học. Vì cách biệt tuổi tác không quá lớn nên tôi và anh nói chuyện rất hợp nhau. Dù anh không còn dạy thêm cho tôi nữa nhưng cả hai vẫn liên lạc. Tôi đã âm thầm dành tình yêu cho anh từ đó. Vốn là một cô bé lém lỉnh có phần láu cá nên tôi đã chủ động bày tỏ tình cảm với anh.
Khi nghe tôi nói, anh đã vô cùng bất ngờ và bảo cần thời gian suy nghĩ. Thời gian chờ đợi câu trả lời của anh đối với tôi thật dài. Cuối cùng thì anh cũng chấp nhận tình cảm của tôi. Và cho tôi biết lý do khiến anh đắn đo là vì hoàn cảnh hai gia đình khác biệt. Nhà anh nghèo chứ không có điều kiện như gia đình tôi. Lúc đó, tôi đã không cho anh nói nữa và ôm người mình yêu thật chặt.
Trong mắt tôi anh là người đàn ông chiều bạn gái. Tôi và anh đã có khoảng thời gian hạnh phúc ấm áp bên nhau.
Sau khi ra trường với tấm bằng giỏi, anh xin được làm giáo viên ở một trường THPT. Trong thời gian anh đi làm, chúng tôi vẫn đều đặn hẹn hò vào những dịp cuối tuần. Bố mẹ tôi cũng biết được chuyện tình cảm của con gái nhưng không phản đối. Bởi qua những lần tiếp xúc trước đây, bố mẹ tôi thấy anh là người hiền lành, dễ mến.
Ngày tôi ra trường cũng là ngày anh nói muốn lấy tôi làm vợ. Tôi đã ôm anh trong niềm hạnh phúc vỡ òa. Đám cưới của chúng tôi được diễn ra không lâu sau đó. Bố mẹ tôi vì không muốn con gái khổ nên đã mua tặng một căn hộ chung cư dù không lớn lắm. 2 tháng sau khi kết hôn, tôi cũng xin được công việc tại một công ty chuyên làm về xuất khẩu lao động sang nước ngoài.
Hơn 1 năm sau, tôi sinh hạ đứa con đầu lòng. Có lẽ anh là người hạnh phúc nhất khi con chào đời. Anh chăm sóc vợ con ân cần, chu đáo. Nhưng chính cuộc sống bình lặng quá khiến tôi dần cảm thấy chán nản, nhạt nhẽo. Chính vì thế, tôi đã âm thầm ngoại tình với một người đồng nghiệp trẻ tuổi cùng công ty. Hàng ngày, tôi vẫn chăm sóc chồng con như bình thường nhưng khi có cơ hội tôi lại lén lút vụng trộm với người tình trẻ.
Rồi một biến cố ập đến với gia đình tôi, khi anh đi khám và phát hiện mình đang bị ung thư ở giai đoạn cuối. Theo chẩn đoán của bác sĩ thì thời gian dành cho chồng tôi giờ chỉ tính bằng ngày, bằng tháng. Khi nghe được tin đó, tôi như rụng rời chân tay và không còn tin nổi vào tai mình nữa. Khi lâm bệnh anh vẫn tỏ ra mạnh mẽ vì không muốn vợ lo lắng. Nhìn anh gắng gượng chiến đấu với tử thần mà tôi chỉ biết khóc. Rồi một hôm tình trạng của chồng tôi bất ngờ chuyển biến theo chiều hướng xấu. Lúc đó, anh muốn mọi người ra ngoài để nói chuyện riêng với tôi.
Tôi tỉnh ngộ khi nghe lời trăng trối của chồng trước khi chết (Ảnh minh họa)
Trước khi mất, chồng tôi nói đã biết vợ ngoại tình từ lâu nhưng vẫn bỏ qua. Anh biết sự thật khi bạn của anh vô tình nhìn thấy tôi và một người đàn ông lạ đi vào khách sạn. Và anh cũng đã âm thầm theo dõi và đau đớn khi biết đó là sự thật. Lời trăng trối của chồng trước khi chết đến giờ tôi vẫn nhớ như in, thậm chí còn bị ám ảnh vì cảm thấy tội lỗi: "Anh biết, mình đã có người khác bên ngoài. Nhưng sau khi chết, anh muốn mình hãy chăm sóc tốt cho con. Mình có thể tìm người đàn ông khác tốt hơn anh nhưng trước khi tái hôn hãy suy nghĩ kỹ để con không phải chịu thiệt thòi. Đây là ước muốn cuối đời của anh, mong mình đồng ý". Lúc đó, tôi đã hứa với chồng để anh có thể ra đi thanh thản.
Giờ đây, đã 5 năm kể từ ngày chồng mất nhưng tôi vẫn chưa tái hôn. Tôi không còn qua lại với gã tình nhân kia nữa mà hết lòng chăm sóc con. Chính câu nói và sự vị tha của chồng trước khi mất đã khiến tôi tỉnh ngộ. Hy vọng, ở nơi chín suối anh sẽ mỉm cười khi thấy hai mẹ con tôi sống hạnh phúc.