Đọc tâm sự của bạn L.N “Đàn bà chưa chồng như ếch ngồi đáy giếng” mà tôi vừa ấm ức, vừa đau lòng, vừa hận bản thân. Chỉ vì ngại đàm tiếu xã hội, vì 1 vài lời bơm đểu của những bạn bè, đồng nghiệp như bạn mà tôi nhắm mắt đưa thân, để rồi bây giờ khổ nhục không đâu kể xiết.
33 tuổi tôi mới lấy được chồng. Tôi không xấu, không kiêu, có học thức, gia đình căn bản. Tuy nhiên, có lẽ do tính cách hơi trầm lặng, ít nói mà tôi bị ế.
Từ năm 27 tuổi, đi tới đâu tôi cũng bị người khác giục lấy chồng, liên tiếp giới thiệu cho tôi chàng này chàng khác để làm quen. Mẹ tôi đi khắp nơi cắt duyên âm, tà âm. Tới năm 30 tuổi thì ai cũng nhìn vào tôi như 1 con bệnh của xã hội.
Ở cơ quan tôi luôn bị cô lập, những chị, bạn cùng lứa tuổi thì suốt ngày họp nhau kể chuyện chồng con, các em trẻ tuổi hẳn thì tôi nói chuyện không hợp. Những đứa bạn của tôi đều đã lấy chồng hết, bận rộn nên cũng chẳng chơi bời, trò chuyện được cùng tôi. Đi đến đâu tôi cũng lủi thủi 1 mình. Về tới nhà thì bị mẹ mắng mỏ, rên rỉ về chuyện lấy chồng và chửi tôi làm cho bố mẹ tôi bị vô phúc.
Dần dần, tôi cũng cảm thấy mình có vấn đề. Tôi buồn khổ và ấm ức vô cùng vì bị ế. Tôi nghĩ rằng có lẽ mình là người thừa trong xã hội, ai cũng có đôi có cặp, có người yêu thương, chỉ có tôi bị lẻ ra không ai cần đến.
Ai giới thiệu mối nào tôi cũng vội vã đi gặp. Ngặt nỗi lắm mối tối nằm không, mãi mà vẫn chẳng ai thèm rước tôi đi cả. Vì thế, khi được chồng tôi bây giờ ngỏ ý, tôi vui sướng đồng ý ngay mà chẳng cần điều tra, tìm hiểu sâu về nhà anh. Trong đầu tôi lúc đó còn nghĩ là may quá, có người lấy mình và còn thầm cảm ơn chồng tôi đã cưới 1 đứa ế chỏng chơ như tôi về làm vợ.
Nhìn bề ngoài, chồng tôi cao to, đĩnh đạc. Anh ấy làm ở 1 ngân hàng, khá hiền lành, tử tế. Anh từng có một đời vợ. Lúc mới gặp gỡ, tôi không hiểu tại sao một người như anh lại bị vợ bỏ. Đến khi lấy nhau về tôi mới hiểu được, chị ấy không chịu nổi sự hành hạ trên giường của anh.
Tôi không bao giờ quên được sự đau đớn tột cùng khi trở thành đàn bà dưới thân chồng. Đêm tân hôn hôm ấy, chồng tôi đẩy cửa lảo đảo bước vào, chạm những cái hôn nặc mùi rượu lên mặt tôi. Không nói không rằng, anh bế thốc tôi lên và ném phịch xuống giường. Như con sói đói, anh điên cuồng lao đến giật tung và xé tan tành bộ váy ngủ tôi đang mặc. Tôi đã trở thành đàn bà như thế với những nốt cào cấu, cắn xé của chồng. Hành vợ xong, anh hồn nhiên lăn ra ngủ, ngáy vang nhà. Nhìn những mảnh áo lót rách tả tơi, tôi khóc tức tưởi cùng sự hoảng loạn, đớn đau.
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy trong vòng ôm của chồng. Anh dịu dàng gọi tôi dậy, nói rằng anh ấy phải đi làm trước và tôi cứ ngủ tiếp nếu quá mệt. Anh còn bảo đã mua sẵn đồ ăn sáng cho tôi. Tôi ngơ ngác nhìn người đàn ông tuyệt vời trước mặt và tự hỏi “Kẻ nhơ nhớp hôm qua hành hạ tôi và anh ấy có phải là một người không”.
Và đến ban đêm thì tôi đã biết được câu trả lời. Ở trên giường, anh ấy như một kẻ điên, đôi mắt lúc nào cũng đỏ sọc. Anh đối xử với tôi thô bạo lắm. Có khi cào cấu, cắn xé vợ chưa đủ, anh ấy còn nắm tóc, đánh tôi. Anh bảo “Có như vậy anh mới thấy khoái hoạt”.
Tôi sợ hãi những khi gần chồng, nhưng không thể từ chối. Anh ấy mạnh gấp trăm lần tôi. Xấu hổ, tủi nhục nhưng tôi cũng chẳng dám nói cùng ai. Trước mặt mọi người, tôi là đứa may mắn khi lấy được chồng “ngon nghẻ” ở tuổi đã xế, nhưng ai biết đằng sau cuộc hôn nhân của tôi là bóng ma đáng sợ. Tôi luôn phải mặc áo sơ mi cao cổ, dài tay dù là trong mùa hè nóng nực để che đi những vết xước, vết bầm chồng tạo ra.
Càng ngày tình hình càng nghiêm trọng hơn. Chồng tôi áp dụng những cách làm tình quỷ quái với tôi. Anh đòi yêu mọi lúc, mọi nơi và luôn hung hục như một con thú. Anh ấy tỏ ra thích thú mỗi khi tôi khóc lóc, đau đớn. Anh ấy còn ép tôi phải nói những lời tục tĩu, dâm đãng thì mới tha cho tôi, còn không thì anh sẽ kéo dài cuộc yêu đến khi tôi choáng váng ngất lịm.
Tôi sợ hãi chồng tột độ. Tôi cố gắng kéo dài thời gian ở cơ quan, hoặc chạy sang nhà mẹ đẻ để không phải ở cùng chồng. Giờ đây chỉ cần về đến nhà, ngửi thấy mùi của chồng là tôi đã run rẩy, hoảng loạn và chỉ muốn trốn chạy. Nhưng càng trốn chồng, tôi càng phải chịu trận nhiều hơn vì anh ấy thèm muốn, đói khát hơn.
Anh ấy tỏ ra thích thú mỗi khi tôi khóc lóc, đau đớn. Anh ấy còn ép tôi phải nói những lời tục tĩu, dâm đãng thì mới tha cho tôi, còn không thì anh sẽ kéo dài cuộc yêu đến khi tôi choáng váng ngất lịm.
Tôi đã từng tâm sự với chồng, nói chuyện thẳng thắn về tính bạo dâm của anh ấy. Ban đầu, anh ấy xin lỗi và thề thốt thay đổi. Nhưng chẳng có gì chuyển biến cả. Về sau, anh ấy van xin tôi, bảo tôi chỉ cần chịu đựng anh ấy chuyện tình dục, còn mọi chuyện khác anh sẽ chiều tôi, yêu thương tôi, làm theo ý tôi.
Và quả thật anh chiều tôi như bà hoàng, đối đãi với gia đình vợ cũng không có gì phải chê trách. Nhưng những điều đó không giúp tôi thoát khỏi sự ám ảnh vì tính bạo dâm của chồng.
Giờ đây trong bụng tôi mang thêm một sinh linh nhỏ. Mấy tuần gần đây, tôi nói chồng phải nhẹ nhàng hơn vì con. Anh ấy nghe lời, cố gắng nhịn nhục. Nhưng đến khi không chịu được, cứ động vào vợ là anh lại hóa điên, làm tình rất bạo lực.
Tôi rất lo lắng cho sức khỏe của tôi và con. Tôi muốn đưa chồng đi khám bệnh nhưng anh ấy không đồng ý, nói rằng “Anh ấy hoàn toàn bình thường”. Anh đưa tôi xem mấy cuộn phim sex bạo lực để làm minh chứng.
Tôi đang nghĩ đến việc ly dị chồng và bỏ trốn. Quả thật tôi không thể chịu đựng và sống cuộc sống hôn nhân kinh hãi như này được nữa.
Tôi ân hận lắm vì ngày xưa đã cuống lên lấy chồng mà không tìm hiểu kỹ để rồi phải chịu hậu quả nặng nề. Mong rằng câu chuyện của tôi sẽ là bài học lớn không chỉ cho các bạn ế mà còn cả các cô gái trẻ. Đừng quá vội vàng, hấp tấp trong chuyện hôn nhân rồi đến lúc hối không kịp!