Xuất thân từ gia đình thuần nông ở 1 vùng quê nghèo, học xong cấp 3 tôi theo người họ hàng lên thành phố kiếm việc. Thời gian đầu tôi làm đủ thứ việc từ bốc vác, rửa bát thuê… để kiếm tiền trụ lại nơi thành phố phồn hoa này. Sau 1 năm tôi xin được vào làm công nhân trong xưởng gỗ của 1 chú tốt bụng. Từ lúc vào đấy làm tôi chẳng phải lo chạy ăn từng bữa mà có chút tiền dư giả gửi về quê biếu bố mẹ.
Cuộc sống của 1 thanh niên rời quê lên thành phố lập nghiệp từ đó đến giờ đã gần chục năm rồi. Giờ tôi làm quản lý cho xưởng gỗ lớn của sếp. Bao năm bon chen nơi xứ người tôi cũng vay mượn được bạn bè mua được 1 ngôi nhà nhỏ mãi trong ngõ hẻm sâu. Cũng chính thời gian sếp tôi đi du lịch châu Âu 1 tháng, tôi đi ký kết hợp đồng làm ăn thay sếp thì gặp Liên. Liên – cô nhân viên văn phòng khá điệu đà và mê trai. Lần đầu tiên thấy tôi, em đã cười bí hiểm rồi xin số điện thoại tôi các kiểu.
Thú thực gần chục năm lên đây, tôi chưa hề nghĩ đến việc yêu đương mà tập trung làm ăn kiếm tiền. Giờ tự nhiên có 1 cô gái chủ động tán tỉnh mình khiến tôi bối rối và không biết phải làm sao trước những lần tấn công dồn dập của nàng. Sau gần 2 tháng bị cô nàng theo đuổi thì tôi chính thức nhận lời làm bạn trai và yêu Liên.
Công nhận mỗi lúc ở bên Liên tôi thấy mình được sống đúng với tuổi trẻ, biết yêu và biết cảm nhận vị ngọt của tình yêu là thế nào. Từ những lần đi chơi vui vẻ đó, tôi thấy mình yêu Liên thực sự. Em thật tuyệt vời và có lẽ chính Liên đã dạy tôi biết yêu và biết chấp nhận hi sinh tất cả vì người mình yêu là như thế nào.
Em bảo tôi chỉ cần lo chuyện đám cưới còn phần bố mẹ cứ để Liên lo (ảnh minh họa)
Cứ thế chúng tôi yêu nhau được chừng hơn 8 tháng thì Liên lại chủ động cầu hôn tôi. Em bảo muốn về chung 1 nhà, không muốn yêu đương dông dài nữa. Thấy Liên nói vậy, tôi liền tâm sự với em về hoàn cảnh khó khăn của gia đình mình. Tôi biết nhà Liên giàu lắm, có lẽ tôi và em chỉ yêu được thôi chứ không nên cưới. Tôi không muốn người ta bảo mình là “đũa mốc mà đòi chòi mâm son”. Thấy tôi tự ti như vậy, Liên lấy ôm chặt tôi mà bảo đừng mang hoàn cảnh gia đình ra để khiến tình yêu của 2 đứa phải gặp chuyện không đâu. Em bảo tôi chỉ cần lo chuyện đám cưới còn phần bố mẹ cứ để Liên lo.
Không biết Liên thuyết phục bố mẹ em thế nào mà họ lại đồng ý, ngày tôi về ra mắt nhà em. Tôi choáng ngợp trước gia thế cũng như ngôi biệt thự đẹp như tranh nhà em. Thấy tôi, bố mẹ Liên bĩu môi 1 cái thật dài rồi tỏ vẻ khó chịu đi thẳng lên nhà không thèm ngồi ăn cơm với tôi. Biết thân biết phận, tôi không nói mà cố gắng cam chịu. Có lẽ lấy vợ nhà giàu là như thế chăng?
Đang định ra về thì bố mẹ vợ xuống và yêu cầu tôi cưới xong phải về đây ở rể. Tôi định từ chối từ Liên gật đồng ý luôn, em bảo nếu không chấp thuận thì ba mẹ sẽ không cho 2 đứa cưới đâu. Có lẽ bố mẹ vợ sợ Liên khổ nên không muốn em phải theo tôi ở ngôi nhà bé tý, xấu xí bên ngoài.
Tất cả mọi chuyện đã lo xong đâu đấy, ngày cưới mẹ vợ lên trao cho vợ tôi phải đến hơn chục cây vàng còn tuyên bố trao cho tôi ngôi biệt thự tiền tỷ đang xây dựng cách nhà mẹ vợ chừng 2km. Thấy thế ai nấy cũng xì xào bàn tán bảo tôi sướng khi cưới được nhà vợ giàu thế, còn bố mẹ tôi thì cứ rơm rớm nước mắt tủi nhục vì không có gì cho 2 vợ chồng tôi hết.
Cưới xong được chừng 1 tuần thì bố mẹ vợ tôi mời bố mẹ tôi lên nhà lại mặt. Nhìn thấy bố mẹ tôi mặc bồ quần áo cũ kỹ, sờn hết vải rồi mẹ vợ tôi bĩu môi 1 cái nói câu khinh bỉ khiến tôi giận mẹ vợ vô cùng: “Áo của con chó nhà tôi cũng còn không bẩn thỉu, rách rưới như bà đâu”. Định tiến đến chỗ mẹ vợ cãi lời thì bố mẹ tôi ngăn lại và ra hiệu cố nín nhịn. Bởi vì nhà vợ giàu người ta có quyền thế mà, thôi thì phận làm rể như “chó chui gầm chạn” cố gắng cam chịu, nín nhịn được ngày nào hay ngày đó.
Áo của con chó nhà tôi cũng còn không bẩn thỉu, rách rưới như bà đâu (ảnh minh họa)
Đã không nói gì với mẹ vợ rồi, nhưng khi vừa ngồi vào mâm cơm. Mẹ tôi đon đả xới cơm cho bà thông gia, thì bất chợt mẹ vợ tôi cầm bát cơm nóng hất thẳng vào mặt mẹ tôi mà sỉ nhục.
- Con trai bà, cả nhà bà nữa đều sống trên đồng tiền của nhà tôi. Vậy mà bà dám lớn giọng quát con gái tôi thế sao? Nói cho bà biết, người như mẹ con nhà bà không bằng cái giẻ lau nhà tôi đâu nên đừng có giở thói vô học ra đây. À quên, lũ nhà quê thất học như các người thì biết gì chứ? Tôi đúng là dại để con gái lấy kẻ hèn hạ này làm chồng ấy mà.
- Bà… sao bà lại nói thế. Tôi có nói nặng lời gì với con Liên đâu.
- Mẹ, mẹ đừng nói gì nữa. Thế này là quá đủ rồi. Con xin lỗi mẹ vợ, nhưng từ hôm nay con sẽ ly hôn với Liên và trả lại ngôi biệt thự cũng như tất cả tài sản cho mẹ. Có lẽ con không xứng với Liên. Nhưng xin mẹ nhớ 1 điều, mẹ con con nghèo nhưng có lòng tự trọng. Không bao giờ người nghèo chúng con bán lòng tự trọng, nhân cách vì mấy đồng tiền nhơ bẩn đâu.
- Mày… mày dám…
Quá bực dọc về thái độ của mẹ vợ với bố mẹ tôi. Dắt bố mẹ mình ra ngoài tôi bắt taxi đưa họ về thẳng nhà. Ngồi trên xe tôi nắm chặt tôi bố mẹ ứa nước mắt xin lỗi. Tại vì tôi, vì tôi nên bố mẹ mới bị người ta sỉ nhục, lăng mạ thế này. Bố mẹ đã khổ cả đời vì tôi, vậy mà ngày hôm nay tôi lại khiến họ bị làm nhục đau đớn thế này.
Về quê, tôi quyết định ly hôn và trả lời tất cả những thứ bố mẹ vợ có cho dù Liên có khóc lóc cầu xin tôi đừng làm thế. Nhưng có lẽ duyên phận với chúng tôi đã hết. Tôi không thể chọn em mà để bố mẹ mình bị người ta sỉ nhục, chà đạp được.
>> Rụng rời khi biết cô vợ quê chuyển 1 số tiền lớn để cảm ơn bồ của tôi ngay sau khi ly hôn