Tôi và chồng cưới nhau được hơn 10 năm. Ngày con gái, tôi là một người phụ nữ được đánh giá là đẹp, thông minh, có nhiều người đàn ông theo đuổi. Nhưng tôi lại chỉ yêu anh- chồng tôi bây giờ. Dù so với một số người anh thua họ về hình thức, về sự ga lăng và giàu có, nhưng tôi vẫn yêu vẫn cưới anh làm chồng mình, bởi ở anh tôi tìm thấy sự chân thành. Và tôi thì lại cần sự chân thành trong tình yêu.
Chúng tôi cưới nhau, rồi hai đứa con gái lần lượt ra đời. Dù không có con trai, chồng tôi vẫn luôn thể hiện là một người chồng, người cha có trách nhiệm với vợ con, anh bảo anh chẳng cần con trai, vì dù sao anh cũng không phải là trưởng họ. Đối với gia đình vợ, anh cũng dành sự quan tâm rất chu đáo, ngày lễ nào anh cũng mua quà, hoặc điện thoại về hỏi thăm ông bà, nên bố mẹ tôi rất hài lòng về chàng rể.
Tôi đã từng rất hạnh phúc khi ở bên anh, tôi càng yêu thương anh hơn và dành hết thời gian cho chồng, cho con. Tôi cũng chẳng mảy may nghi ngờ sẽ có ngày anh phản bội lại vợ con, cặp kè với ai đó. Cho đến một ngày, có một người phụ nữ điện thoại cho tôi, cô ấy nói đã có với chồng tôi một đứa con trai, giờ cháu được hơn một tuổi. Cô ấy còn đưa cho tôi xem ảnh thằng bé, và một bức ảnh anh và đứa bé chụp cùng nhau, thằng bé rất giống anh, giống từ ánh mắt đến nụ cười.
Nhìn vào bức ảnh tôi đã biết điều người phụ nữ kia nói với tôi là sự thật, nhưng tôi vẫn hỏi anh, sau một hồi quanh co anh cũng thừa nhận đã có con với người phụ nữ ấy sau những phút giây không kiềm chế được cảm xúc của mình, chứ không phải tình yêu, cũng không phải vì anh muốn có đứa con trai khi tôi sinh được hai con gái.
Anh nói, nhưng anh cũng không bỏ rơi mẹ con tôi để sống với mẹ con cô ấy, anh mong tôi hãy tha thứ và chấp nhận sự thật này, vì dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hạnh phúc và niềm tin về một người chồng chung thủy đã sụp đổ dưới chân tôi, tôi không còn cảm thấy tin anh hay tin bất cứ điều gì trên đời này nữa.
Từ ngày biết chuyện của anh và người phụ nữ đó, chồng càng ngày lại càng dành sự quan tâm cho tôi nhiều hơn. Đi làm về, anh trở về nhà cùng tôi và các con nấu ăn, ăn xong lại cùng vợ con xem tivi, cuối tuần lại đưa cả nhà đi siêu thị hay đi chơi đâu đó. Nhưng giữa tôi và anh vẫn là một khoảng trống vô hình, không ai nói với ai câu nào. Tôi cũng chẳng dám đi kể với ai, tâm sự với ai chuyện đang xảy ra ở gia đình mình, vì tôi sợ họ sẽ cười anh, và sẽ dành sự thương hại cho tôi.
Không chia sẻ, tâm sự được với ai nên nỗi buồn trong tôi càng chất chứa, tôi buồn bao nhiêu, tôi lại hận anh bấy nhiêu. Tôi hận vì anh đã phản bội lại niềm tin, phản bội lại tình yêu của tôi bao nhiêu năm qua. Và trong chuyến công tác, tôi đã chấp nhận cuộc tình một đêm với một đồng nghiệp. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đơn giản, anh có thể ngủ với người đàn bà khác ngoài vợ mình, thì tôi cũng có thể ngủ với một người đàn ông khác ngoài chồng, tôi cũng sẽ về nói với anh rằng tôi đã phản bội lại anh, để xem anh đau đớn như thế nào, và lúc ấy tôi sẽ mỉm cười nhìn anh đau khổ vì bị vợ phản bội.
Cứ tưởng sau ngày hôm đó tôi sẽ cảm thấy vui hơn, hạnh phúc hơn và quên đi cảm giác bị anh lừa dối, nhưng tôi lại càng cảm thấy buồn hơn, đau khổ hơn. Tôi cũng không dám nói với anh về hành động của mình, trái lại tôi sợ anh và các con phát hiện ra sẽ coi thường tôi là một người vợ- người mẹ không ra gì. Tôi sợ hình ảnh đẹp của tôi trong mắt chồng và các con bao nhiêu năm qua sụp đổ. Bây giờ, tôi thực sự cảm thấy ân hận về hành động của mình.
Tôi viết lên đây những dòng này không phải để giải thích, để thanh minh cho hành động của mình mà chỉ đơn giản là giải tỏa tâm lý và mong nhận được những lời khuyên chân thành từ độc giả. Tôi xin cảm ơn!