Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa, tôi sẽ lên xe hoa về nhà chồng. Đó là niềm vui không chỉ của riêng tôi mà bố mẹ cũng mừng khi tôi sắp yên bề gia thất. Thú thật, ở cái tuổi 30, không còn trẻ trung gì nữa như tôi thì đó thực sự là một niềm vui với mọi người. Ai cũng chúc phúc cho tôi, có người còn nói tôi: “Chậm mà chắc” khi lấy được người chồng tử tế. Tôi cũng đã từng nghĩ thế cho tới khi tận tai tôi nghe thấy những lời cay nghiệt phát ra từ miệng người đàn ông mà tôi sắp lấy làm chồng. Hóa ra, anh ta cưới vợ vì tiền mà thôi.
Ngay từ khi tôi mới lớn lên, nhiều người đã nói tôi sau này lận đận chuyện tình duyên. Tôi vốn không phải người mê tín nhưng tôi tin điều đó là có thật. Không phải từ vấn đề tâm linh mà từ việc tôi tự ý thức được bản thân mình. So với nhiều cô gái khác, tôi không có ngoại hình xinh đẹp nếu như không muốn nói là xấu. Mặc dù được sinh ra trong một gia đình giàu có, từ bé luôn nhà hạ không phải vất vả gì nhưng tôi đen nhẻm, mặt gân guốc, người thô… Nhìn chung, tôi tự thấy mình xấu xí về nhan sắc. Rõ rằng, điều đó sẽ khiến tôi khó mà gây được ấn tượng đối với người đối diện.
Học xong, đi làm, bao nhiêu năm tuổi trẻ đi qua mà tôi chưa có một mảnh tình vắt vai. Thực ra tôi yêu nhiều nhưng chỉ là những mối tình đơn phương. Họ đều không có ý định sẽ yêu tôi nên tôi không dám ngỏ lời. Mặc cảm về bản thân mình như vậy nên càng lúc tôi càng co mình lại.
Cho tới khi tôi gặp anh, người đàn ông hơn tôi 1 tuổi, khá điển trai, cao ráo… Anh chuyển về làm cùng công ty với tôi được khoảng 9 tháng nay. Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi ở tuổi này mà anh chưa có vợ, thậm chí bạn gái cũng không. Một vài lần đi làm việc cùng nhau, chúng tôi có tâm sự với nhau. Anh nói anh chưa làm được gì cho gia đình, kinh tế chán nên không dám yêu ai, sợ không lo được cho người ta.
Cũng chẳng hiểu vì lí do gì mà dần dần tôi cảm mến anh. Thực sự, những người đàn ông mạnh mẽ và có trách nhiệm như vậy luôn khiến tôi rung động. Anh đứng đắn, chững chặc và có vẻ là người có tinh thần cầu tiến. Ban đầu tôi cũng nghĩ có lẽ lại là tôi yêu đơn phương thôi. Thế nhưng tôi hoàn toàn bất ngờ khi sau 3 tháng anh lại ngỏ lời yêu tôi. Chính tôi cũng không thể tin điều đó là sự thật.
Làm cùng công ty nên tôi muốn giấu kín vì tôi không tự tin khi yêu anh. Nhưng anh thì hoàn toàn khác. Anh công khai mọi chuyện, đi đâu anh cũng tỏ ra rất tự hào, hãnh diện khi chúng tôi là một cặp. Anh còn tư vấn cho tôi chuyện ăn mặc để sao cho khiến tôi trẻ trung, đẹp nhất có thể. Từ ngày yêu anh, tôi như thành một con người khác. Tôi tự tin vào chính bản thân mình hơn, không còn mặc cảm nữa.
Sau khi yêu nhau được vài tháng, anh đề nghị cưới. Tôi thấy mọi chuyện hơi gấp gáp, vội vàng nhưng anh nói cả hai chúng tôi có tuổi rồi, yêu đương là xác định cưới xin thì còn gì phải lo nghĩ. Vậy là tôi đòng ý cưới.
Về phía gia đình nhà tôi thì không có vấn đề gì. Dù cho anh có nghèo, gia đình anh không có điều kiện nhưng bố mẹ tôi rất quý anh vì thấy anh yêu tôi chân thành. Nhưng về phía bố mẹ anh, hai bác nhất quyết không đồng ý. Hai bác chê tôi vừa già, vừa xấu. Mặc dù kém anh 1 tuổi nhưng tôi nhìn còn già hơn ấy đến 5, 6 tuổi. Hai bác lo sau này sinh con xong chắc trông như chị em.
Gia đình nhà anh có rất nhiều lí do để chê bai tôi. Tôi buồn nhưng tôi không trách họ vì tôi thấy dù sao họ cũng có lí. Anh động viên tôi, anh sẽ cố gắng thuyết phục gia đình đồng ý. Ngày cưới cứ diễn ra như dự định còn nếu bố mẹ anh có không đồng ý thì anh cũng tự tổ chức mà không cần người thân tham dự. Anh nói anh mới là người muốn cưới chứ không phải gia đình anh nên anh không sợ. Sự kiên định của anh làm tôi thấy an lòng và hạnh phúc vô cùng.
Tôi đã tin là anh sẽ bảo vệ tình yêu này vì anh yêu tôi cho tới khi tôi tận tai nghe thấy anh nói với bố mẹ. Hôm đó tôi đến phòng của anh, khi đó anh đang nói chuyện với mẹ. Nghe qua là tôi biết anh đang thuyết phục gia đình đồng ý đám cưới của chúng tôi. Nhưng những lời anh nói, tôi nhớ rõ lắm: “Nó xấu, nó già nhưng mà nó có tiền. Cần gì gái đẹp, có tiền ra ngoài gái đẹp nó theo cả đống. Nhưng mà nó mới là người có tiền, mới có thể lo cho cái gia đình này. Bố mẹ gây khó dễ rồi, giờ đồng ý nó càng phải ra sức lấy lòng, quý trọng. Bố mẹ nó cũng không để nhà mình thiệt khi mình quý con họ đâu”.
Tôi chết lặng ở cửa khi nghe anh nói vậy. Thì ra, đó là mới là điều khiến anh yêu và tốt với tôi. Anh ta cưới vợ vì tiền mà thôi, chỉ thế thôi. Tình yêu hình như là thứ mà tôi tưởng tượng ra chứ nó hoàn toàn không có thật. Tôi đau khổ tột cùng nhưng tôi sợ mất anh, sợ không có đám cưới này xảy ra. Tôi muốn có một tấm chồng, muốn có những đứa con. Tôi không tiếc tiền nhưng liệu nếu lấy nhau anh sẽ đối xử tử tế với tôi không? Hay anh chỉ chăm chăm được lợi từ tôi rồi sẽ phụ bạc? Tôi không muốn mình mãi cô đọc, tôi khao khát một gia đình. Hay là tôi im lặng và vờ như không biết những điều này để rồi cưới anh? Sau đó tôi sẽ lặng lẽ, cam chịu và cố gắng thay đổi tình cảm của anh dành cho mình? Hay là tôi nên dừng lại vì người đàn ông đó đến bên tôi chỉ vì tiền?