Tình cờ quen em trong một buổi tiệc nhỏ của người bạn cũ, tôi nhanh chóng bị đôi mắt sáng và nụ cười duyên của em hút hồn. Không hẳn em đẹp, nhưng từ em luôn toát ra một điều gì đó thánh thiện và chân thành. Em khác xa với những cô gái chân dài chỉ biết õng ẹo, nũng nịu với đủ loại chiêu trò. Em chân chất, thẳng thắn và có phần dí dỏm, thông minh. Tôi cảm mến em ngay từ lần gặp đầu, và tìm cách liên lạc, làm quen liền sau đó.
Em và tôi quen biết nhau rất tự nhiên, không hề gượng ép, cũng không toan tính. Cởi mở, chân thành rồi dần thân thiết, chúng tôi nhanh chóng chuyển từ tình bạn sang tình yêu. Càng yêu em, tôi càng đinh ninh rằng mình đã tìm được một người phụ nữ hoàn hảo nhất trên đời. Sau những cuộc tình khi vắn khi dài, khi đã không còn đau khổ với những chiếc bóng từng bước vào và bước ra khỏi đời tôi một cách vội vã, vì những lý do khác nhau, tôi tin rằng em là phần thưởng dễ thương nhất đời mà ông trời ban tặng cho tôi.
Em luôn thể hiện em là một cô gái đoan trang, nết na và đức hạnh. Nhà trọ của em 10 giờ đêm đã đóng cửa, em luôn luôn về trước giờ giới nghiêm đó. Bên nhau, chúng tôi có những cái nắm tay, những nụ hôn và cảm giác rạo rực, ham muốn được kề cận, trao cho nhau trọn vẹn, nhưng em luôn giữ mình ở những giới hạn nhất định. Em còn nói, xưa giờ có nhiều người thích em, yêu em, nhưng em chưa nhận lời yêu ai, tôi chính là mối tình đầu của em. Tất cả những điều đó càng làm cho tôi yêu em hơn bao giờ hết. Trong tôi, em như một viên ngọc quý giữa cuộc sống xô bồ, phức tạp ngày nay.
Tôi là một thằng đàn ông nhiều trải nghiệm, nên tôi không quá khắt khe trong chuyện quan hệ nam nữ. Tôi cũng không quá quan trọng chuyện trinh tiết của một người con gái, vì tôi cho rằng khi yêu đàn ông hay phụ nữ đều có quyền dâng hiến nhau trọn vẹn. Càng hiểu được điều đó, tôi càng trân trọng em hơn. Tôi luôn tự hào về em, yêu thương em hết mực, và dằn nén cảm xúc yêu thương để chờ đợi. Và tôi cưới em.
Đêm tân hôn, tôi háo hức đến mức khó diễn tả khi mình sắp có được điều bấy lâu nay chờ đợi, nhưng sau đó là nỗi bàng hoàng đến tột cùng khi phát hiện em không còn trinh nữa. Nếu không quá kỳ vọng thì sẽ không quá chờ đợi. Và cũng sẽ không hụt hẫng như thế. Tôi gục mặt vào gối giả vờ ngủ, bối rối không biết mình phải làm gì tiếp theo. Em nói, tôi là mối tình đầu của em mà. Vậy thì em đã trao thân cho ai?
Em đã ôm lấy tôi và nói lời xin lỗi. Em khóc. Em nói vì em sợ mất tôi nên phải nói như vậy. Em nói, vì em đã trót đóng vai một người phụ nữ đức hạnh trong mắt tôi nên em phải nói dối để cho vai được tròn. Em mong tôi tha thứ.
Không hiểu sao tôi chợt thấy cái vẻ tội nghiệp của em không còn đáng thương nữa. Em đến với tôi trong một vai diễn thôi sao? Hiện tại, em có đang diễn không? Những thứ tôi từng trân trọng và tự hào về em bỗng dưng tan biến. Thà ngay từ đầu em nói thẳng với tôi là em đã trao thân cho người khác, hoặc em chỉ cần im lặng không nói gì, thì bây giờ tôi không có cảm giác đau khổ và hụt hẫng như thế này.
Tôi đã không thể tin tưởng vợ được nữa. Niềm tin ấy bị đánh cắp không phải ở cái màng trinh mỏng manh kia, mà ở chính sự dối trá em dành cho tôi. Đàn ông ghét nhất là bị lừa dối.