“Vợ ơi, trước nay anh là người như thế nào? Anh sống có gì khiến em phải chê trách hay không?”, một buổi tối về nhà, anh bỗng dưng hỏi chị. Chị hơi bất ngờ, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ và rồi lắc đầu: “Không anh ạ”. Ai chẳng có tật xấu, cuộc sống vợ chồng khó tránh khỏi va chạm, nhưng nhìn chung anh là một người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, vợ con.
“Nếu anh gặp chuyện khó khăn, em có cùng anh chung vai vượt qua không, hay em sẽ bỏ mặc anh tự giải quyết một mình?”, anh lại hỏi. Chị hốt hoảng cầm tay anh: “Chồng nói gì vậy, sao vợ có thể bỏ mặc chồng được chứ! Có việc gì chồng cứ nói ra đi”.
Anh thở dài, trầm ngâm một lúc mới bắt đầu nặng nề kể lại mọi chuyện. Để rồi đến khi nghe xong toàn bộ, chị lặng người không nói được lời nào. Đó hoàn toàn không phải khó khăn trong công việc, hay liên quan đến tiền nong gì hết, vấn đề anh gặp phải thuộc một phạm trù hoàn toàn khác.
Câu chuyện có lẽ phải quay lại thời điểm 2 tháng trước. Công ty anh có buổi tiệc liên hoan, hôm ấy anh uống quá chén, say không biết gì. Trước đấy đã nháy cậu em đồng nghiệp lát nữa đưa mình về, song chẳng hiểu sao khi anh tỉnh lại thấy mình ở trong khách sạn và bên cạnh là cô nàng đồng nghiệp độc thân từng có lần bày tỏ thích anh.
Ảnh minh họa
Anh hốt hoảng hơn nữa khi nhận ra cả 2 không mảnh vải che thân, còn cô ta thì ngượng ngùng e lệ: “Cậu Thắng cũng say quá nên em đưa anh về. Khổ nỗi anh mê man không nói được địa chỉ, em đành đưa anh vào đây. Mà anh cũng đáng giận lắm cơ, giả vờ say dụ người ta phải không, trên đường rõ không biết gì mà vào đây lại cứ túm chặt em không buông…”.
Anh chết điếng, nhưng việc mình đã làm, dù là trong lúc say không tỉnh táo thì cũng do anh làm, vì thế anh chỉ đành xin lỗi cô nàng và mong được bù đắp, ngoại trừ vấn đề tình cảm bởi anh không thể bỏ vợ bỏ con mà cũng chẳng muốn “đèo bòng”. Cô ta nói, cô ta chẳng cần gì khiến anh thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên hôm sau anh vẫn mua tặng cô nàng một chiếc dây chuyền khá đắt tiền coi như nhận lỗi, không phải anh muốn dùng nó để mua một đêm tình với cô ta, mà sự việc đã xảy ra rồi nên anh chả nghĩ được cách giải quyết tốt hơn nữa.
Ai ngờ đâu mấy hôm trước cô nàng đột ngột báo cho anh biết cô ta đã mang thai, đồng thời muốn sinh đứa bé ra. Đứa con chắc chắn là của anh bởi cô ta chỉ có một đêm ấy với anh ngoài ra không có ai khác. Anh hoang mang cực độ, đây là điều anh không bao giờ mong muốn. Tuy nhiên, vốn là một người có trách nhiệm, nếu đó là con của anh thì anh phải chịu trách nhiệm một khi cô ta khăng khăng giữ lại cái thai. Anh càng chẳng thể thất đức ép cô ta đi phá thai được. Tất nhiên, anh chỉ có trách nhiệm với đứa bé, còn việc cưới cô ta sẽ không xảy ra, bởi trách nhiệm của anh với vợ con bên này còn nặng nề hơn nhiều. Cô nàng đồng ý, sau đó anh về thương lượng với vợ chuyện này như chị đã thấy tối nay.
Chị chưa hết sững sờ với tin anh có con riêng bên ngoài, thì lời đề nghị của anh sau đó càng khiến chị tê tái cõi lòng. Anh nói, anh mong trong thời gian cô nàng bầu bí chị có thể tới chăm nom cô ta giúp anh, do cô ta đương giấu gia đình, đợi mẹ tròn con vuông xong mới thông báo cho người nhà. Lí do anh đưa ra là, nếu anh qua lại bên cô ta thì sẽ thấy tội lỗi với vợ, mà sợ cô ta lại nhân đó kéo anh về phía mình. Anh vẫn cho rằng đêm đó là cô ta cố tình âm mưu với anh.
Ảnh minh họa
“Em đừng nghĩ đây là sự phản bội của anh, mà hãy coi đó là một khó khăn anh gặp phải, để đứng về phía anh cùng anh giải quyết vấn đề. Bởi anh không hề có tình cảm với cô ta, và sẽ chỉ có trách nhiệm với đứa bé. Em là vợ anh cơ mà, những lúc này nếu em không đứng bên anh thì anh buồn lắm. Sau này những chuyện liên quan đến đứa trẻ sẽ để em ra mặt anh thay giải quyết, anh chỉ tiếp xúc với cô ta khi không còn cách nào khác mà thôi”, anh tha thiết cầu khẩn chị.
Chị nghẹn đắng không biết đáp lại anh thế nào. Đúng là nếu xét tới tận cùng anh chưa làm gì sai hết, tất cả chỉ là một tai nạn và anh giờ phải gánh chịu hậu quả mà thôi. “Dẫu gì đó cũng là con anh, anh không thể vô trách nhiệm được, em hiểu không? Anh không thể bỏ mặc cô ta trong lúc mang thai này, sau này đứa trẻ ra đời cũng phải chu cấp, thăm hỏi cho trọn nghĩa vụ mới được. Nếu không anh sẽ thấy áy náy với lương tâm mình lắm…”, anh đau khổ giãi bày với vợ.
Đứa bé vô tội, chị biết. Anh nên có trách nhiệm với đứa bé, chị cũng hiểu. Nhưng anh lại muốn chị chăm sóc cô ta trong thời gian bầu bí này? Anh đi lại bên cô ta thì sợ chị buồn, nhưng thờ ơ thì lương tâm cắn rứt, và để vẹn đôi đường anh liền nghĩ đến để chị thay mặt anh? Anh có nghĩ đến cảm nhận của chị hay không? Dù thế nào thì đó cũng là con của anh với một người phụ nữ khác không phải là chị cơ mà! Chị có thể bình thản khi tiếp xúc và đón nhận họ ư?
Ngực chị như bị tảng đá đè nặng khó thở vô cùng. Nhìn vẻ sầu não của chồng, chị vừa thương vừa giận. Cũng chưa khi nào chị thấy phiền lòng với tinh thần trách nhiệm của chồng mình như lúc này…