Tôi và Hưng từng trải qua những năm tháng yêu nhau đầy kỷ niệm khi còn là sinh viên. Hai năm sau ngày ra trường, khi công việc đã ổn định, chúng tôi quyết định làm đám cưới trong sự ủng hộ của gia đình, bạn bè. Tất cả đều mừng cho mối tình đẹp đơm hoa kết trái.
Cuộc sống gia đình tôi luôn ngập tràn hạnh phúc. Niềm vui càng nhân lên nhiều lần khi tôi sinh hạ hạ cậu con trai kháu khỉnh, đáng yêu. Tôi ngây ngất trong niềm hạnh phúc được làm vợ ngoan của anh, làm mẹ hiền của con. Thế rồi, một ngày, trở về từ cơ quan, Hưng bất ngờ chìa lá đơn ly hôn và yêu cầu tôi ký.
Sốc nặng, tôi vò nát tờ giấy rồi ném đi vì nghĩ anh đang đùa giỡn. Đáp lại, chồng tuyên bố đã hết yêu tôi và đang dành tình cảm cho người phụ nữ khác. Trời đất như quay cuồng, đi không vững, tôi suýt ngất vì choáng váng.
Nói rồi anh thu xếp đồ đạc cá nhân và nhanh chóng rời khỏi nhà. Mặc tôi níu giữ, khóc than, Hưng vẫn một mực bước đi không chút hối hận. Trước khi ra khỏi cửa, anh còn nói hãy quên anh, quên người đàn ông phụ bạc này đi và tìm cho mình hạnh phúc mới.
Tôi như hóa điên bởi cú sốc quá lớn, quá bất ngờ. Tôi không thể ngờ người đàn ông chân thành, tốt tính và rất yêu tôi khi xưa lại thay đổi chóng vánh đến vậy. Trong thâm tâm tôi vẫn không tin chồng mình có người phụ nữ khác. Thế nhưng tuần sau, khi đến nhà bố mẹ chồng thuyết phục Hưng nghĩ lại, anh vẫn một mực khẳng định đã không còn chút tình cảm nào với tôi và muốn chấm dứt để ở bên tình mới.
Anh chấp nhận ra đi tay trắng miễn là tôi đồng ý giải phóng cho anh. Trước thái độ lạnh lùng, dứt khoát đó tôi cũng chẳng níu kéo thêm. Bàng hoàng, sửng sốt xen lẫn cảm giác cay đắng bị phụ bạc khiến tôi chẳng thể khóc mà nuốt vào trong.
Đau khổ suốt nhiều tháng liền, tôi quyết định mang con vào nam sinh sống. Ở thành phố mới, tôi dần tìm lại được niềm vui nhờ công việc và con trai.
Thế rồi tôi gặp Cường, người đàn ông cũng từng trải qua cuộc sống hôn nhân thất bại. Chúng tôi tìm thấy ở nhau sự đồng cảm rồi đến với nhau ít tháng sau đó. Tôi được bù đắp rất nhiều từ cuộc hôn nhân mới. Anh đem đến cho tôi sự tin tưởng, cảm giác được che trở. Giờ đây tôi đã có với anh một bé trai.
Bỗng, một ngày tôi nhận được điện thoại của mẹ ruột thông báo, Hưng, chồng cũ của tôi đã mất. Bà nói rằng mọi chuyện không như tôi nghĩ, rằng tôi đã hiểu lầm anh, trách oan chỗng cũ của mình.
Một mình tức tốc trở về nhà bố mẹ Hưng ngay trong đêm, đến nơi tôi chỉ kịp thắp cho anh nén nhang tiễn biệt trước khi tang lễ được cử hành.
Bố mẹ anh kể rằng Hưng bị bệnh thận nặng suốt 2 năm qua. Ngày phát hiện bệnh, biết không còn sống được bao lâu, anh đã giấu kín mọi người rồi chủ động tìm mọi cách ly hôn vợ vì không muốn trở thành gánh nặng cho tôi và con.
Sau khi ly dị, Hưng vẫn đi làm bình thường. Hàng tuần, 3 lần đều đặn, một mình anh âm thầm vào viện chạy thận chẳng nói với ai. Hơn một năm sau, khi bệnh tình nặng thêm cộng với việc số tiền dự trữ đã cạn, Hưng quyết định ngừng chữa trị và mất sau đó vài tháng. Anh nén đau một mình suốt thời gian đó.
Khi còn sống, Hưng vẫn thường ghé qua nhà bố mẹ tôi ở cùng khu phố. Anh coi họ như bố mẹ ruột. Khi nghe tin Hưng qua đời, hai người đều không cầm được nước mắt, tiếc thương anh.
Nghe xong, tôi hết sức sửng sốt. Thì ra vì yêu tôi, không muốn tôi khổ, anh đã chọn cách nhận bất hạnh về mình. Vậy mà suốt 2 năm qua, tôi đã nghĩ xấu về anh, trách oan anh. Tôi tự trách mình quá vô tâm, ích kỷ.
Sự hy sinh mà chồng cũ giành cho tôi quá lớn lao, quá cảm động. Tôi đã nợ anh quá nhiều, nợ anh cả đời này!