Tôi kết hôn lúc 25 tuổi, chồng tôi hơn 4 tuổi. Tôi là người phụ nữ thích sống tự lập vì vậy sau khi kết hôn tôi đã đưa ra một đề nghị khá táo bạo. Tôi nói với chồng rằng: "Dù chúng ta đã là vợ chồng nhưng không được quá soi mói vào cuộc sống riêng của nhau. Anh và em đều có lương bằng nhau nên về nhà việc gì chồng làm được thì cứ làm, đừng ỉ lại cho vợ".
Vậy nên, mỗi lần chồng đi nhậu về khuya thì tôi chỉ mở cửa cho anh rồi vào ngủ tiếp. Chồng tôi say thì tự vào nhà vệ sinh nôn, rồi dọn dẹp cho sạch sẽ. Sáng dậy, anh luôn tự là quần áo rồi cùng con đi ra ngoài ăn sáng trước giờ làm việc. Đi công tác thì chồng cũng tự sắp xếp quần áo.
Thế nên, nhiều lúc sáng dậy, tôi chẳng thấy chồng đây. Nhìn lên bàn thì chỉ thấy có một mảnh giấy của chồng để lại: "Anh đi công tác, 3 ngày nữa sẽ về".
Tôi không quản lý và khắt khe với chồng vì tôi nghĩ như vậy là tôn trọng và tin tưởng anh. Nhưng cái gì cũng có hai mặt của nó, những điều đó khiến chồng nghĩ rằng vợ vô tâm và không yêu anh.
Việc bắt chồng làm mọi việc khiến anh nghĩ rằng vợ vô tâm (Ảnh minh họa)
Cuộc sống gia đình mà tôi vẫn nghĩ là tốt đẹp nhưng chồng tôi lại thấy không ổn tý nào. Anh là con người tình cảm nên anh thích sự gần gũi quan tâm, còn tôi lại mạnh mẽ cá tính nên nhiều khi không tinh tế hiểu suy nghĩ của chồng.
Vì vậy, chúng tôi thường bất đồng và cãi nhau nhiều hơn. Chẳng hạn như chồng mua váy tặng tôi, tôi liền nói: "Váy xấu thế này anh cũng mua được à. Anh đưa địa chỉ, mai em ra trả rồi đi chọn cái khác đẹp hơn". Lúc chồng tôi bảo: "Vợ ơi, tất anh rách rồi" thì tôi liền nói: "Tất rách mà anh không biết đường mà mua à, còn gọi vợ nữa. Em còn bận nhiều việc lắm". Những câu nói của tôi khiến anh tự ái.
Chính những điều đó đã đẩy anh ra xa tôi. Rồi cái ngày biết anh ngoại tình với người phụ nữ khác, tôi đã nổi điên lên. Tôi mắng chửi anh thậm tệ, tôi vứt đồ đạc của anh ra khỏi nhà. Anh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng bỏ đi. Tôi tưởng rằng, vài ngày sau anh sẽ trở về xin lỗi nhưng không phải như thế. Anh đơn phương nộp đơn ly hôn ra tòa.
Cú sốc này thực sự lớn đối với tôi. Tôi muốn chồng quay về nhưng lòng tự trọng của tôi không cho phép mình đi níu kéo anh. Những ngày tháng chờ tòa phán xét chuyện ly hôn, tôi như nổi điên. Tôi trút giận lên người đứa con trai bé bỏng. Mỗi lần, con làm sai là tôi lại mắng, thậm chí lấy roi đánh nó.
Sự vô tâm của tôi khiến anh chán nản và bỏ đi với nhân tình (Ảnh minh họa)
Một thời gian sau ly hôn, trong lúc đi siêu thị, tôi đã bắt gặp anh tay trong tay với người phụ nữ khác. Cô ta nhìn anh đắm đuối, đôi lúc còn lau mồ hôi cho anh. Thậm chí, cô ta không ngại ngần hôn vào má anh giữa chốn đông người. Những điều đó, tôi chưa bao giờ thực hiện với chồng.
Tôi chợt nhận ra từ trước đến giờ mình quá vô tâm. Tôi vô tâm với chồng nên đã để mất anh. Không những thế, tôi còn trút giận lên người con. Giật mình nhớ đến con, tôi vội nghĩ hình như mấy tháng nay, tôi chỉ để con chơi 1 mình mà không quan tâm đến nó.
Đến lúc về nhà, tôi nhìn thấy con trong phòng cứ ngồi đăm chiêu. Tôi hỏi thì con cũng không trả lời. Tôi liền đưa con đến bác sĩ khám thì được biết con tôi bị tự kỷ. Vậy là sự vô tâm của tôi đã phá nát hạnh phúc gia đình và khiến con bị bệnh.