Tôi năm nay chỉ vừa kết hôn được hơn 1 tuần. Nhưng 1 tuần qua, như cả 10 năm địa ngục đối với tôi. Mới cưới chồng mà tôi đã chẳng được sống trong 1 giây phút hạnh phúc nào. Giờ cả nhà chồng xa lánh và rỉa rói tôi. Chồng tôi thì không có chính kiến, sợ gia đình nên thấy cả nhà như vậy, anh cũng “thái độ” với tôi rõ rệt.
Thật sự, chưa khi nào tôi lại nghĩ, một cô dâu mới về nhà chồng như tôi lại có một gia đình chồng ích kỷ hẹp hòi như vậy. Đến nỗi, để mọi chuyện qua nhanh, ngay sau khi rước dâu, tôi đã phải đến quỳ lạy bố chồng mong ông tha thứ. Trong khi nguyên nhân chỉ vì gia đình tôi và gia đình anh có một sự hiểu lầm nhỏ.
Tôi và chồng quen nhau 3 tháng trước do sự mai mối của một người bà con đằng nhà chồng. Trước khi lấy chồng, tôi là người con gái hay nói, thẳng tính và rất yêu đời. Chỉ có điều, tôi chỉ bình thường như nhiều người khác nếu không muốn nói hơi xấu.
Bởi vì dáng tôi thấp bé, mặt tôi cũng có khá nhiều mụn bọc mà tôi mất tiền điều trị bao lâu không khỏi. Gia đình tôi cũng không ai làm chức to ở đâu cả vì mọi người đều xuất thân từ nghề nông rồi quanh quẩn ở nhà hoặc đi làm thuê cho các công ty.
Gia đình chồng tôi và chồng tôi lại khác. Nhà anh là một nhà Kinh doanh sắt thép khá lớn ở huyện tôi ở. Có thể nói nhà anh có của ăn của để. Mẹ anh mất sớm nên gia đình chỉ có mấy bố con anh sống. Anh là con trai thứ 2 trong gia đình nhưng do anh ít nói, sống trầm lặng từ bé nên không được tháo vát bằng anh cả hoặc các em gái. Bởi thế, người nhà anh mới làm mối anh cho tôi.
Ban đầu tôi cũng khá ngại ngần khi quen nhau mà phải làm mối. Song những ngày đầu gặp anh, tôi vẫn khá ấn tượng. Anh về hình thức hơn hẳn tôi. Anh cũng thích tôi nữa. Bởi thế, sau 3 tháng tìm hiểu và vừa yêu nhau, chúng tôi đã thống nhất đi tới hôn nhân.
Về chuyện kết hôn, vì gia đình anh cậy là nhà trai nên đòi giành quyền lo hết mọi thứ. Nhà gái không được ý kiến gì hết. Hình như nhà anh cũng chê nhà tôi nghèo nên tỏ ý khinh thường khi tự ý hết mọi việc. Bố mẹ tôi bảo với tôi, mình dù nghèo thật nhưng cũng lo nổi đám cưới cho con theo ý mình. Có những sính lễ như lễ ăn hỏi, lễ xin dâu, bố mẹ tôi ý kiến với bố chồng nhất quyết phải làm theo tục lệ của địa phương tôi đang ở nhưng bố chồng tôi cứ gạt phắt đi.
Đỉnh điểm nhất của hôm ăn hỏi là bố tôi đòi 5 tráp thì hôm ấy nhà trai chỉ mang tới 3 tráp mà không một câu báo trước. Rồi bánh, trái rất tuềnh toàng. Đặc biệt, nhà trai lại không đưa kèm phong bì “lễ đen” cho nhà gái. Nói chung hôm ấy nhà tôi được một phen ê mặt với người thân nhà mình. Bởi không ai nghĩ, lễ ăn hỏi của một gia đình khá giả lại chẳng bằng lễ của một gia đình bình thường.
Bố mẹ và người thân nhà tôi sau lễ ăn hỏi của nhà trai thì buồn so. Vì đó là vấn đề tế nhị nên không ai dám bàn ra tán vào. Hơn nữa, ngày cưới cũng chỉ còn 2 ngày, thương con gái nên họ cũng vẫn phải im im cho xong chuyện dù tức nghẹn cổ.
Thấy vậy, tôi mới gặp anh và bảo rằng: Sao bên nhà chuẩn bị lễ ăn hỏi kỳ thế? Bảo trước 5 tráp giờ chỉ còn 3. Lại còn không có phong bì "lễ đen" như chỗ em thường có nữa. Họ hàng nhà em ai cũng bảo lễ ăn hỏi như vậy cứ như thể nhà anh đang coi thường nhà em và giá trị của em không bằng một con cún bán đi... Nghe tôi nói vậy, anh chỉ ậm ừ bảo rằng, không hề biết gì vì mọi lễ lạt đều do bố anh chuẩn bị.
Hôm cưới, mọi chuyện vẫn suôn sẻ như bình thường. Cho tới sau khi rước dâu về nhà chồng xong, khi khách khứa đã về gần hết, tôi đang lom khom dọn dẹp ở ngoài sân thì em chồng chạy ra nói rằng bố chồng có chuyện muốn nói với tôi. Tôi vội bỏ dở việc và chạy vào phòng đã thấy bố chồng ngồi đăm chiêu trong phòng của ông. Bên cạnh ông còn có cả chồng tôi, anh chồng tôi và chị em chồng.
Ông bảo tôi ngồi xuống và bắt đầu hỏi rằng hôm trước sau lễ ăn hỏi, tôi đã nói gì với chồng sắp cưới của mình lúc ấy. Tôi ấp úng không dám kể thì ông bảo cứ kể. Rồi tôi đành phải kể lại những lời đã nói với anh. Kể xong, bố chồng tôi đã nổi nóng quát tôi là đứa con dâu không biết điều. Ông cũng bảo ông đi lễ lạt như thế nào là quyền của nhà trai, nhà gái sao có quyền ý kiến gì.
Ông còn bảo, chưa về làm dâu đã làm nát nhà nát cửa của nhà chồng thì ngay bây giờ mời tôi quay về nhà mẹ đẻ ở luôn, đừng về nhà chồng nữa. Rồi ông còn nói, loại con gái và thông gia mà ấm ức chỉ vì tiền là loại vứt...
Để cho bố chồng và các anh chị nhà chồng hết giận, ngay hôm ấy, tôi đã phải quỳ xuống xin lỗi bố chồng và nhà chồng trong nước mắt lưng tròng. Bởi vì tôi không thể mới rước dâu xong đã bị họ trả lại nhà ngoại được. Bố mẹ tôi sẽ giấu mặt vào đâu khi có con gái như thế.
Hiện tôi vẫn đang cố ở nhà chồng. Nhưng 1 tuần qua, dâu mới như tôi luôn phải hứng chịu bao nhiêu lời phỉ báng của bố chồng và các anh chị chồng. Ai đi ngang qua tôi cũng lườm nguýt rồi nói lời xỉa xói. Tôi phải làm sao đây khi biết rằng những ngày địa ngục của tôi ở đây mới chỉ bắt đầu?