NỮ GIỚI » Tâm sự

Vừa về làm dâu, nhà chồng đã tính đè đầu cưỡi cổ. Tôi nhanh trí lên kế hoạch cho cả nhà vào khuôn khổ!

Thứ hai, 12/08/2019 08:49

Chưa gì đã coi dâu như osin, nếu tôi mà không ra tay, không biết họ còn định đè đầu, cưỡi cổ tôi đến bao giờ nữa.

Thật ra, tôi cũng chưa muốn cưới lắm vì mới có 24 tuổi đầu, còn ăn, còn chơi chán. Thế nhưng bên gia đình chồng cứ giục giã, bảo năm nay tuổi đẹp, phải cưới đi, chứ không lùi lại thì phải đợi 2,3 năm nữa. Mẹ chồng tôi còn ra tối hậu thư, bảo nếu không cưới thì chia tay để con bà lấy người khác. Thế là tôi đành phải cưới sớm.

Có lẽ do về nhà chồng ở độ tuổi còn trẻ nên ngay những ngày đầu tiên, tôi đã bị mọi người gây khó dễ. Nếu nói là đè đầu cưỡi cổ cũng chẳng có gì sai. Tôi cũng đi làm, cũng kiếm tiền chẳng thua kém gì chồng để nộp tiền sinh hoạt. Ấy vậy mà ở nhà, tôi phải làm hết tất cả mọi việc. Từ nấu ăn, giặt giũ, dọn dẹp,... nói chung là ti tỉ việc đến tay. Tôi không phải loại lười biếng, nhưng tôi cũng không phải người 3 đầu 6 tay. Tôi cũng phải đi làm chứ không ngồi chơi xơi nước ở nhà. Thế nhưng mẹ chồng, em chồng kiên quyết không phụ giúp tôi việc gì. Cậy có con dâu, có chị dâu, nhà chồng cứ dồn hết mọi việc, coi tôi như con ở không công vậy. Tôi đi làm về muộn, mọi người cũng ỳ ra, không ai chịu đứng lên dọn dẹp hay nấu nướng. Tôi giặt giũ, phơi quần áo xong, mẹ chồng hay em chồng cũng không thèm rút xuống, trời mưa cũng mặc kệ, chờ tôi về hầu. Nhiều hôm, tôi còn nghe thấy mẹ chồng bô bô trong điện thoại: “Giờ có con dâu rồi, mình việc gì phải động tay động chân vào việc nhà nữa? Cứ để nó làm cho quen đi!” Uất ức nhất là cái hôm tôi đi làm về muộn thì được nhà chồng phần cho mấy miếng thịt vịt với ít bún. Tôi về trễ, chồng tôi thì đi công tác nên cả nhà không ai thèm nấu cơm mà gọi vịt quay và bún về để ăn thay cơm. Cay cú ở chỗ, mọi người ăn gần hết rồi, chỉ còn mấy miếng xương, thậm chí là phao câu thôi nhưng vẫn quẳng lại phần tôi, mục đích để tôi dọn nốt đống bát đĩa, đũa thìa mọi người bày ra. Đến nước đấy thì tôi không chịu nổi nữa. Tôi quyết định phải cho mọi người một bài học. Chủ nhật cuối tuần, lúc mọi người có mặt ở nhà động đủ, tôi không xuống làm gì hết mà nằm ỳ trên phòng, giả vờ ốm yếu. Đến bữa, mẹ chồng giục xuống nấu cơm nhưng tôi mặc kệ. Thế là bà phải hậm hực mò xuống bếp. Lúc sau ăn xong, cô em phải hậm hực đi rửa, vì tôi kêu đau đầu. Thế rồi đến bữa tối, mẹ chồng thì sai em chồng nấu cơm, em chồng thì lại đùn cho mẹ. Lúc này, chồng tôi mới bực quá rồi quát em: “Mày xuống nấu cơm đi, hay lại còn chờ chị dâu đau ốm xuống hầu ăn? Thế trước khi con có vợ, nhà mình sinh hoạt kiểu gì mà thiếu cô ấy có 1 hôm đã loạn hết cả lên?” Bố chồng tôi cũng gật gù nói theo: “Đàn bà nhà này chả ra làm sao, lười chẩy thây. Loạn hết cả rồi!”

Ảnh minh họa

Chỉ chờ có thế, tối hôm ấy, xuống ăn cơm, tôi mới thưa chuyện với mọi người. Tôi bảo thẳng, bao lâu nay mọi người đã ỷ lại vào tôi hết nên giờ tôi mới ốm đau một hôm mà nhà cửa đã bừa bộn, loạn hết cả lên. “Con cũng có bữa ốm, bữa đau, rồi những bữa bận công việc rồi không thể sát sao hết mọi việc nhà. Con không lười biếng gì, nhưng chỉ sợ cả nhà lại loạn hết lên, ảnh hưởng đến sinh hoạt chung như hôm nay. Thế nên con đề nghị nhà mình cần có sự phân công việc nhà, vừa để đỡ đần, vừa để gắn kết mọi người. Những hôm nào con đi làm về muộn thì mẹ và em sẽ giúp con nấu cơm. Khi nào về thì con sẽ đảm nhiệm phần dọn dẹp, mọi thứ cứ thế mà chia ra…” Mẹ chồng và em chồng tôi đang định nói lại nhưng ngay lập tức, bố chồng tôi đập bàn, tán thành ý kiến. Cả chồng tôi cũng nói theo bênh vợ. Nhìn khuôn mặt tức tối của 2 người lười kia mà tôi không khỏi hả hê. Chưa gì đã coi dâu như osin, nếu tôi mà không ra tay, không biết họ còn định đè đầu, cưỡi cổ tôi đến bao giờ nữa.

Nhật Quỳnh (Theo Tri thức xanh)