Em đã khóc đấy, anh tin không? Em không khóc vì những gì em đã cố gắng mà khóc vì những gì anh đang phải chịu đựng. Khó chịu lắm phải không anh? Giá mà em có thể cho anh đủ niềm tin để đặt vào em, để chia sẻ với em thì tốt biết mấy. Em lại quá con nít, không nghĩ được sâu xa, không thể là người động viên anh được. Dù chỉ một chút thôi, em cũng không làm được. Em muốn ôm anh lắm, nhưng anh biết đấy, cảm giác bị người khác đẩy ra sẽ khó chịu lắm. Em muốn anh quan tâm em như xưa, nhưng em thừa biết anh sẽ không làm thế, em muốn anh hãy để em được ở cạnh anh, nhưng em cũng biết rằng, anh đang cố gắng giữ khoảng cách với em. Em hiểu, anh đang cố tình làm cho em nản, nhưng anh biết không, điều duy nhất làm em băn khoăn là em sẽ không bao giờ có cơ hội trở về lúc này để được bên cạnh anh, em sẽ chết mất vì hối hận.
Anh không muốn em giống những người con gái khác phải chịu cô đơn, buồn tủi, và em cũng sẽ không giống họ để anh lại một mình. Dù cả thế giới quay lưng lại với anh thì em cũng sẽ không bao giờ để anh một mình đâu. Đến lúc nào anh mới hiểu được những suy nghĩ này của em và chịu mở lòng mình ra cho em cơ hội đó? Anh sai rồi, anh nói em yêu anh, đến bây giờ em vẫn không chắc (hoặc là em bướng đi) là tình cảm của em là gì, nhưng quyết định em ở lại bên anh với em đó là hai từ trách nhiệm. Em cần có trách nhiệm với người em coi trọng, em cần có trách nhiệm với suy nghĩ của chính em, và em không cho phép mình phải hối hận sau này.
Anh đang phải chạy đua với thời gian, và lúc này, anh cứ cố tình lạnh lùng với em là đang giết chết cơ hội của em và giết cả thời gian ít ỏi còn lại của hai đứa. Đường đi khó, anh không đi một mình được đâu, sẽ nhanh chán lắm. Hãy để em đi cùng anh, có người nói chuyện sẽ nhanh hơn mà. Anh có thể lựa chọn, hoặc chúng ta cùng đi, hoặc anh cứ mãi đi trước, em chạy theo sau mà không biết đến khi nào bắt kịp anh. Dù ông trời có bất công với anh thế nào, anh hãy mạnh mẽ lên mà sống, em sẽ kéo anh dậy, em sẽ là người bạn đồng hành đủ để anh dựa vào những lúc mệt mỏi. Xin đừng đẩy em ra xa anh.
Anh hãy nói là nhớ em nếu anh thật sự thấy nhớ, anh hãy đòi ôm em nếu anh thật sự muốn… được không anh? Nếu anh thật sự không cần em và ghét em, hãy nói thẳng đi, chỉ cần anh nói không cần thì em sẽ đi ngay, em sẽ biến mất để chắc là anh sẽ không còn bất cứ một thông tin nào về em nữa. Còn anh đã tự cảm nhận anh mến em thì hãy để em ở lại. Dù em biết là rất khó để anh trải lòng mình ra, vì anh đang suy nghĩ cho em, nhưng đừng dựa vào cảm xúc chủ quan của anh mà nghĩ rằng những điều đó là vì em. Nếu vì em, hãy để em đi cùng anh, một lần này nữa thôi. Em thấy trống vắng lắm, vì những lúc này, anh không còn quan tâm em nữa, thà anh chán em thì không sao, còn đằng này, anh cứ cố tình làm thế, em chẳng biết nên làm thế nào. Em chỉ muốn nắm tay anh, ôm anh và “tai đầu” anh thôi, nhưng em biết, anh sẽ luôn luôn như thế, luôn giữ một khoảng cách mà với anh là an toàn để em không thể nào chạm tới. Chỉ là em sẽ chờ đợi bao lâu để anh suy nghĩ lại và mở lòng mình ra?