Tôi muốn anh phải phát điên lên khi bị vợ cắm sừng. Tôi chờ mong trong con người hiền lành của chồng vẫn ngấm ngầm một "ngọn núi lửa" chực phun trào, bùng nổ... Vậy mà tôi đã lầm....
Tôi không yêu P. mà lấy anh chỉ vì tình thương, vì cái nợ duyên số, vì sự gán ghép, vun vén của hai bên nội ngoại... P. là con của một người bạn nối khố của bố tôi. Hai gia đình xem nhau như anh em ruột thịt. Ngày chúng tôi còn nhỏ, P. tuy lớn hơn tôi 3 tuổi nhưng luôn nhút nhát, e dè. Mặc dù là con gái nhưng tôi là đứa em luôn đứng ra bảo vệ cho P. mỗi khi anh bị bọn trẻ con cùng xóm hùa vào bắt nạt. Lớn lên, P. trở thành một chàng trai ngoan hiền, dễ thương. Tôi luôn xem P. như một người anh trai, con anh lại luôn dành cho tôi một thứ tình cảm rất đặc biệt.
Bố tôi và bố P. luôn muốn gán ghép hai đứa thành một đôi. Và không hiểu vì sao dù trong lòng không thấy thoải mái nhưng tôi vẫn tuân theo mọi sự sắp đặt của bố mẹ. Trái ngược hẳn với tình cảm thờ ơ, lạnh nhạt của tôi thì P. luôn xem tôi như một báu vật của đời anh. Biết được tình cảm của P. dành cho mình, tôi càng thấy áy náy và không thể chấm dứt mối quan hệ với P. Tôi đồng ý làm vợ P. mà không cảm thấy vui, hạnh phúc. Tôi hy vọng khi về ở với nhau chắc chắn tình yêu sẽ nảy sinh.
Sau đám cưới, vợ chồng tôi được bố mẹ chồng mua nhà cho ra ở riêng. Tôi được chồng yêu chiều, cung phụng như bà hoàng. P. luôn là người dậy sớm, chuẩn bị đồ ăn sáng, đưa đón vợ đi làm... Biết tôi thích gì P cũng tìm mọi cách lùng mua cho bằng được dù đó là những món đồ đắt tiền. Trong nhà chỉ có tôi là người hay cáu kỉnh, gắt gỏng mỗi khi chồng không làm vừa lòng mình. Thái độ nhẫn nhịn của P. càng khiến cho cái tính đanh đá của tôi được trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Dù rất muốn có em bé nhưng khi cưới tôi tuyên bố sau 2 năm mới có bầu nên P. không dám hé nửa lời đòi hỏi vợ. Bố mẹ hai bên giục dã thì P. vẫn đứng về phía vợ để bênh vực...
Sống với một người chồng quá hiền lành, nhu nhược như thế khiến tôi chán nản. P. chỉ biết tuân thủ mọi sự sắp đặt của tôi mà chẳng bao giờ giám nói ý kiến của riêng mình. Tôi ước giá như chồng mình mạnh mẽ, gia trưởng, khó tính hơn... Ít ra nếu như không thích những yêu sách của tôi thì anh ấy cũng phải lên tiếng bảo vệ quan điểm cá nhân.
Du đã thử "trêu điên" chồng đủ cách nhưng P. vẫn lầm lũi, cam chịu hay nói đúng hơn là anh sợ mất tôi, sợ tôi phật ý, sợ tôi bực tức... Thế rồi tôi quyết định làm một "phép thử" mạo hiểm. Tôi quyết định sẽ ngoại tình để xem khả năng chịu đựng và tình yêu P. dành cho mình lớn đến mức nào.
Trong đám bạn thân của chồng, có anh H. rất si mê tôi. H. cũng là bạn của cả hai vợ chồng tôi từ thời còn đi học. Ngày trước H. cũng rất muốn tán tỉnh, "tấn công" tôi nhưng vì mối quan hệ của P. anh ta phải rút lui.
Tôi cố tình hẹn hò đi cà phê và "bật đènh xanh" cho H. Tôi sắp đặt để chồng mình nhiều lần tận mắt nhìn thấy cảnh đó. Tôi nghĩ rằng giữa hai vợ chồng sẽ xảy ra một "cơn bão" khi về nhà. Thế nhưng thật lạ, P. vẫn điềm nhiên, bình tĩnh như không có chuyện gì to tát xảy ra. Anh còn cầm lấy bàn tay tôi van vỉ "Xin em đừng phản bội, đừng ngủ với bạn anh". Nghe xong câu nói đó của P. trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Tôi chỉ muốn hét lên cho cả thế giới này biết rằng tôi ghét anh, ghét cái tính cam chịu của chồng. Thà rằng, anh lao vào đánh vợ hay ít ra cũng có hành động gì kiên quyết mạnh mẽ có lẽ tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi gạt thật mạnh tay chồng rồi bỏ mặc anh ngồi một mình. Tôi thấy thương cho chính mình nhiều hơn là thương P. Tôi chợt nhận ra rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi chắc sẽ phải chấm dứt và không thể cố...