10 năm trước khi tôi và Hưng còn là sinh viên đại học, chúng tôi đã có một mối tình đẹp. Sau khi ra trường, tôi may mắn xin vào làm trong một ngân hàng theo đúng chuyên ngành. Còn Hưng sau 3 tháng chật vật không xin được việc đã quyết định rời Hà Nội vào Đà Nẵng lập nghiệp.
Những tưởng sẽ cùng nhau xây đắp tương lai, nhưng cuối cùng chúng tôi mỗi người một ngả. Hưng động viên tôi rất nhiều nhưng tôi vẫn thấy buồn và hụt hẫng vô cùng. Anh bảo tôi hãy cố gắng vài năm, khi anh có sự nghiệp vững vàng trong tay, anh sẽ lo cho cuộc sống của tôi.
Nhưng yêu xa quả là một thử thách lớn khi chúng tôi bị cuốn theo những mối quan hệ mới. Chúng tôi dần trở nên xa cách, không còn để ý đến nhau nữa. Một đôi lần giận hơn vu vơ rồi chúng tôi chia tay. Ít lâu sau đó, tôi nhận lời yêu một đồng nghiệp cùng cơ quan. Và hơn 1 năm sau, tôi lên xe hoa cùng anh. Lần cuối cùng cách đây 10 năm Hưng liên lạc với tôi đó là vào ngày tôi làm cô dâu. Kể từ đó chúng tôi hoàn toàn bặt vô âm tín.
Mới đây lớp đại học của tôi tổ chức gặp mặt. Chồng tôi rất vui vẻ động viên tôi đi vì dạo này tôi hay bị stress. Cuộc họp lớp tổ chức ở một resort cách thành phố khoảng 40km. Và tại đây tôi đã gặp lại Hưng. Người đàn ông trước mặt tôi có vẻ mập hơn và phong thái đĩnh đạc.
Nhưng ánh mắt dịu dàng của anh thì 10 năm qua vẫn không thay đổi. Anh nói đi dự hội nghị khách hàng và tình cờ được biết tôi cũng ở đây. Trò chuyện một hồi lâu tôi mới biết anh vẫn chưa lập gia đình vì quá mải mê xây dựng sự nghiệp. Anh thú nhận rằng chưa tìm được ai để thay thế hình bóng tôi trong tim anh. “Vì mải phấn đấu mà anh đánh mất em”, anh thở dài tiếc nuối.
Tôi như bị ám ảnh bởi câu nói đó. Bỗng dưng tôi chợt nghĩ: có lẽ nào tôi đã quá bồng bột khi lấy chồng để giờ đây trong lòng chỉ là khoảng trống? Đêm hôm đó, lần đầu tiên sau 10 năm, tôi hôn một người đàn ông khác, không phải chồng mình. Nhưng may mắn là chúng tôi chỉ dừng lại ở đó. Lý trí mách bảo tôi rằng tôi đã là phụ nữ có chồng con. Hiểu được tâm trạng của tôi, Hưng không nói gì, chỉ để lại tấm danh thiếp và mong tôi sẽ giữ liên lạc với anh.
Suốt mấy ngày nay, đầu óc tôi như thơ thẩn trên mây. Từ bữa đi họp lớp về, tôi thường xuyên nhớ lại những kỷ niệm hồi còn yêu Hưng. Chồng thấy tôi khác lạ thì nghĩ rằng do công việc căng thẳng quá nên hay cáu gắt.
Tôi vẫn giữ tấm danh thiếp của Hưng trong ví. Nhiều lần tôi cầm điện thoạibấm số, nhưng rồi lại không gọi. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cảm giác này?