NỮ GIỚI » Tâm sự

Yêu nhầm em họ

Thứ hai, 28/11/2011 15:19

“Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ!. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu...”.

Em vượt cả quãng đường dài gần 200km để về quê dự đám cưới cô bạn thân trong tâm trạng cực kỳ vui vẻ. Ngày hôm nay không nhiều nắng, nhưng bầu trời thì vẫn cứ trong xanh, thăm thẳm và cao tít, giống như chỉ để trêu ngươi những cặp mắt của thế gian. Nhìn thấy đấy, nhưng sao cứ xa vời vợi, cũng giống như anh.

Đám cưới rộn ràng và vui vẻ lắm, cho đến tận lúc họ nhà trai đến rước dâu. Em sững sờ đến lặng cả người đi khi gặp lại anh trong đoàn người theo sau chú rể. Anh bây giờ nhìn đĩnh đạc và rắn rỏi, khác hẳn với những nét thư sinh của ngày xưa. Đã 4 năm rồi không gặp, vậy mà lòng em vẫn quặn lại khi nhìn thấy dáng anh. Anh không còn xưng hô “anh - em” như ngày xưa mình vẫn gọi, mà cũng chẳng phải là “chị - em” giống như đáng lẽ ra là phải thế. Vậy nên câu chuyện gượng gạo của chúng mình diễn ra chưa đến mười phút rồi cả hai đều tự kiếm cớ rút lui. Có lẽ khoảng thời gian bốn năm là chưa đủ để chúng ta vượt qua được những nỗi mặc cảm từ sâu thẳm trái tim.

Anh không còn xưng hô “anh - em” như ngày xưa mình vẫn gọi, mà cũng chẳng phải là “chị - em” giống như đáng lẽ ra là phải thế. (ảnh minh họa)

Ngày đó gia đình anh từ trong Nam chuyển về quê sinh sống. Nhà anh cách nhà em tới 2km đường bộ, nhưng vì học chung trường nên chúng mình thường xuyên gặp nhau, và rồi yêu nhau. Tình yêu học trò ngây ngô và khờ dại, nhưng có lẽ chính vì thế nó lại trở thành những kỷ niệm không dễ để quên, nhất là đối với cả anh và em, vì đó đều là mối tình đầu. Chúng mình yêu nhau, cùng bảo ban nhau học tập, cố gắng phấn đấu vì tương lai hai đứa. Năm em đỗ vào đại học thì anh cũng đang là chàng sinh viên năm thứ hai. Em hân hoan đưa anh về nhà ra mắt, với mong muốn để bố mẹ yên tâm hơn khi biết ở trên trên trường, em đã có một chỗ dựa vững chắc và tin cậy là anh. Nhưng có ai ngờ đâu, đó lại là cuộc gặp gỡ định mệnh của chúng mình. Lúc anh về rồi, mẹ gọi em vào trong phòng và tuyên bố: hai đứa mình nhất định phải cắt đứt quan hệ yêu đương. Mẹ bảo, thà đau một lần rồi thôi, còn hơn nếu cứ kéo dài thì sau này thế nào cũng sẽ phải hối hận: “Thằng Quân nó là em họ mày đấy, không thể yêu nhau được đâu con ạ. Ông ngoại mày với bà ngoại nó là hai anh em ruột. Không ai người ta cho chúng mày lấy nhau đâu. Từ trước tới giờ mày chỉ cắm đầu vào học, còn bố mẹ lại chỉ mải lo làm ăn, không dạy dỗ và bảo ban về quan hệ họ hàng cho đến nơi đến chốn nên mới để xảy ra chuyện này, bố mẹ có lỗi. Nhưng bây giờ mẹ biết rồi thì mẹ nhất quyết không đồng ý đâu. Chia tay đi con ạ”. Ngỡ ngàng, em ngây người ra, cố định thần lại, chỉ hy vọng mình đang ở trong một giấc mơ. Em trống rỗng, không biết nên làm điều gì cho phải. Những ngày sau đó, em quyết định nghe theo lời mẹ, chia tay với anh. Nhưng tình yêu đâu phải là thứ có thể dễ dàng sai khiến. Mình cứ xa nhau, rồi lại quay lại vì không thể sống thiếu được nhau.

Ngỡ ngàng, em ngây người ra, cố định thần lại, chỉ hy vọng mình đang ở trong một giấc mơ. (ảnh minh họa)

Khi quay lại, dường như ở cả hai đứa đều xuất hiện một ranh giới, to lớn lắm, mà lại vô hình. Khi người ta lo lắng về một vấn đề gì cực kỳ quan trọng thì thường hay nổi nóng. Em và anh cũng không nằm ngoài quy luật đó. Mình cứ nói chuyện, hay gặp một lúc là lại cãi vã, hoặc giận dỗi nhau, mặc dù cả hai đều rất yêu nhau, và những sự giận hờn đó chỉ là vì đang lo sợ về ngày mai không xa. Dằn vặt, đau khổ như thế trong vòng hơn một năm thì anh quyết định chính thức chia tay. Anh bảo rằng sẽ đến một vùng đất mới, tập sống một cuộc sống mới, để quên đi những ký ức về em. Và rồi anh đi du học theo chương trình tài trợ của một công ty liên doanh với nước ngoài. Còn mình em ở lại, vô hồn. Từ ngày đó chúng mình không gặp nhau, cũng chẳng còn liên lạc. Em có thử yêu thêm hai lần nữa, nhưng rồi mọi chuyện cũng chẳng đi tới đâu, vì trong trái tim em, chưa người nào có thể thế chỗ được anh. Hôm nay, gặp lại anh trong đám cưới, em cũng chẳng biết nên vui hay nên buồn. Bao kỷ niệm ngày ấy lại ùa về. Nhói đau… Dẫu biết rằng em sẽ phải quên anh, nhưng sao khó quá. Có lẽ chỉ đến khi nào tận mắt nhìn thấy anh cưới vợ, sinh con, sống một cuộc sống vui vẻ thì lúc đó em mới yên lòng. Cầu chúc cho trái tim em bình yên, cho ngày xưa của em được hạnh phúc!

Eva