Mới kết hôn được hơn 2 năm nhưng cuộc sống của vợ chồng tôi lại vô cùng nhạt nhẽo. Vợ tôi khi nào cũng tỏ ra không hài lòng về chồng. Cô ấy bảo, nhìn tôi rất đàn ông, nhưng khi ở gần mới biết là không phải. Nguyên nhân sâu xa cũng chỉ vì tôi rất hờ hững với chuyện chăn gối. Đang độ tuổi sung sức, nhưng có khi cả tháng, tôi mới chạm vào người cô ấy. Lạ một điều là, tôi chẳng khi nào thấy thèm muốn hay khao khát đàn bà.
Cao to, đẹp trai, lại thành đạt, trong mắt nhiều người, tôi là mẫu đàn ông dễ “sát gái”. Ấy thế mà trong suốt 2 năm sống chung, tôi chưa từng gây ra một vụ “án tình” nào. Với nhiều bà vợ, đây là một tín hiệu đáng mừng, nhưng vợ tôi thì ngược lại. Càng ngày, cô ấy càng tỏ ra nghi ngờ giới tính của tôi. Có lần, cô ấy đã mỉa mai: “Chắc trái tim anh làm bằng thép, hoặc anh không phải là đàn ông thì mới vượt qua một rừng mỹ nhân như thế mà không có lấy một chút xao lòng”. Quả thực, xung quanh tôi lúc nào cũng có gái đẹp. Có người sẵn sàng ngả vào lòng tôi vô điều kiện, nhưng trong tiềm thức của mình, tôi không hề có ý định mèo mỡ với bất kỳ ai. Một mình vợ tôi thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Đôi lúc tôi cũng chột dạ, không biết mình có vấn đề gì không?
Chuyện vợ chồng của chúng tôi ngày một nhạt nhẽo. Tôi chẳng có lấy một chút ham muốn để làm hài lòng vợ. Tôi chỉ thích kiếm thật nhiều tiền về đưa cho cô ấy để “khất nợ” chuyện kia. Nhưng vợ tôi không phải là người ham tiền, cái cô ấy cần là một người đàn ông đúng nghĩa. Rồi chuyện tất yếu cũng xảy ra, vợ tôi có bồ.
Thời gian đầu, tôi không quan tâm đến chuyện ấy. Nhưng một hôm tình cờ đụng mặt hai người ở quán cà phê, mọi chuyện đã quay theo hướng khác. Khi nhìn thấy người đàn ông ấy, một luồng điện lạ kỳ đã chạy qua người tôi. Tai tôi đỏ lựng, còn hai bàn tay thì đổ mồ hôi rất nhiều. Tôi phải đứng im một lúc lâu mới có thể bình tĩnh lại được. Vợ tôi cứ nghĩ, do tôi quá sốc trước việc cô ấy ngoại tình nên mới có thái độ như vậy, nhưng sự thực hoàn toàn khác. Tất cả chỉ vì trái tim tôi đã rung động trước người đàn ông đó.
Kể từ hôm ấy, mọi động thái của vợ đều được tôi theo dõi nghiêm ngặt. Tôi nổi giận vô cớ với cô ấy, bắt cô ấy ở nhà, không được giao du với bạn bè, không được tụ tập, đàn đúm với bất kỳ ai. Điện thoại cô ấy cũng được tôi kiểm soát chặt chẽ. Tôi lưu số điện thoại của người đó vào danh bạ của mình và không ngần ngại hẹn gặp.
Người đàn ông ấy tỏ ra ngại ngùng và nói lời xin lỗi với tôi ngay lần đầu gặp mặt. Bề ngoài, tôi vẫn tỏ ra là một người đàn ông lịch thiệp, nhưng trong lòng, tôi lại toan tính nhiều việc khác. Tôi nghĩ ra đủ chiêu trò để được gặp anh ta nhiều hơn, tôi cũng tìm mọi cách để có thể “moi” được nhiều thông tin cá nhân cũng như sở thích của người ấy nhất. Tôi làm những việc đó với một tâm trạng háo hức, hồi hộp – điều chưa từng xảy ra khi tôi còn tán tỉnh vợ mình. Dần dần, thời gian tôi nghĩ đến người đó còn nhiều hơn cả công việc của chính mình. Trước mỗi cuộc hẹn, tôi thấy tim mình sắp vỡ ra vì vui mừng. Cũng may là làm cùng ngành và nói chuyện hợp nên số lần chúng tôi gặp nhau bia bọt cũng khá nhiều. Những lần ấy, tôi luôn tỏ ra thân mật với anh ta, cố làm sao đó để được đụng chạm vào anh ta nhiều nhất. Với tôi, những lần va chạm đó để lại dư vị lâu hơn những cuộc ái ân nóng bỏng với vợ trong suốt hai năm trời. Nhiều lúc tỉnh trí suy nghĩ, tôi thấy ghê tởm chính mình. Tôi không nghĩ mình lại đi say mê một người đàn ông, mà người đó lại là bồ của vợ. Kể từ sau khi tôi cố kết thân với anh ta, chuyện anh ta “chim chuột” với vợ tôi cũng thưa dần, vì tôi đã hứa sẽ ký một hợp đồng béo bở với công ty anh ta, nếu anh ta từ bỏ ý định quyến rũ vợ tôi. Dĩ nhiên là vợ tôi nhận ra mưu mô ấy. Cô ấy điên lên và không ngừng chửi tôi là “đồ biến thái”, “đồ xảo quyệt”. Nhưng sau khi có được hợp đồng béo bở, người đàn ông ấy vẫn “ngựa quen đường cũ”, tiếp tục cặp bồ với vợ tôi. Tôi phát ghen với chính vợ của mình. Cô ấy đã tuyên bố sẽ viết đơn ly hôn để được sống với người đàn ông ấy. Chỉ mới nghe đến đó, tôi đã thấy máu nóng bốc lên mặt. Tôi không muốn người ấy thuộc về bất cứ ai, ngoài tôi ra.
Lúc này, vợ tôi đã nói sự thật về con người tôi cho người đàn ông ấy rõ, rằng tôi là một kẻ gay chính hiệu, tôi tiếp cận anh ta chẳng phải có ý gì tốt đẹp ngoài mục đích ve vãn. Cô ấy còn dọa sẽ nói cho người khác biết chuyện nếu tôi không chịu buông tha cho họ. Dù sao, cái tiếng bị vợ bỏ còn “nhẹ nhàng” hơn cái tiếng bị đồng tính nên tôi đành ngậm đắng nuốt cay để cho anh ta đi với vợ mình. Lúc vợ tôi dọn đồ ra khỏi nhà, tôi đã khóc rất nhiều. Chỉ có điều, tôi khóc vì biết mình sẽ không được gặp lại người đàn ông đó chứ không phải khóc vì vợ bỏ đi theo trai. Tôi thấy khổ sở vô cùng và không biết tương lai mình sẽ sống thế nào nếu không được gặp người đàn ông đó?