Sau giờ tan sở, tôi vội vàng về nhà đem con gửi nhà nội, tôi đi gặp "vợ của chồng tôi". Tôi không hiểu thế nào là vợ là chồng, tôi không hiểu thế nào là tình là nghĩa, có phải vì tôi đọc quá nhiều tâm sự của các bạn trẻ hay không? Còn tôi, thế hệ 7x, có phải thế hệ của tôi là giao điểm của phong kiến và hiện đại hay không? Tôi nghĩ rằng, tôi đã không vượt qua được cái tôi của chính mình các bạn ạ!
Vợ của chồng tôi, thế hệ 8x, cô ấy nhỏ hơn anh đúng một giáp! 12 tuổi, có phải vì thế mà họ hiểu nhau nhiều hơn không? Một đứa bé 3 tuổi gọi "Bố ơi", và như thế tôi chỉ là "cát bụi". Còn mấy đứa trẻ gọi "Bố ơi" nhưng anh ấy có bao giờ nghe, còn người phụ nữ khóc thầm mỗi đêm có bao giờ anh thấy. Tôi không biết phụ nữ trong mắt đàn ông thế nào là đẹp, nhưng tôi biết anh chọn cô ấy, và không thể xa cô ấy, đối với tôi như thế đã quá đủ rồi.
Vợ của chồng tôi, chắc không có người phụ nữ nào sánh kịp. Cô ấy có cái mà một người phụ nữ có lòng tự trọng không bao giờ có được, dù anh ấy có ngủ với phụ nữ khác trước mặt thì cô ấy vẫn tha thứ bỏ qua. Cô ấy khôn thì không ai sánh bằng, "tiền trong túi chồng tao là của tao, nợ của chồng tao thì tao không biết". Và nếu như anh ấy biến mất thì cô ta cho con gọi về nhà nội khóc lóc nỉ non... Cứ như thế, trên mặt anh ấy hằng những nỗi lo toan, một người phụ nữ không biết chữ, sống về đêm khắp quận bình thạnh TP HCM, chạy xe tay ga đủ loại, trả tiền thuê xe mỗi ngày, và con thì...
Vợ của chồng tôi ơi! Cô có biết vì sao tôi im lặng không, chỉ biết đứng nhìn rồi ra về không? Vì tôi muốn cho anh sống với cái mà anh đã chọn, hưởng cái mà anh đã đánh đổi để có một ngày anh thật sự hạnh phúc bên đứa con yêu của mình, anh thấm được tình cha con thế nào, khi mà anh chỉ chọn làm cha của một đứa trẻ, mà bỏ những đứa trẻ khác...
Vợ của chồng tôi ơi! Rồi sẽ có 1 ngày, anh ấy mệt mỏi, anh ấy sẽ nhìn lại quá khứ, cái quá khứ mà anh ấy không bao giờ có cơ hội quay lại được. Cái quá khứ mà hiện tại không làm sao anh sao có được, anh ấy sẽ thế nào nhỉ? Sẽ yêu bạn nhiều hơn! Hương vị của một trái cây, cơ bản: non chát già chua chín... "rụng".
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi im lặng ra đi không một lời, vì cô không bao giờ là đối thủ của tôi cả. Cô không đáng để tôi phải ghen, cô không xứng để tôi phải giành giựt, vì cơ bản chồng của một người như tôi không giống chồng của một con như cô. Và nếu không có chồng, tôi có đủ tư cách để dạy con tôi, còn cô, không có chồng, con cô sẽ đi con đường của mẹ nó mà thôi. Tôi tội nghiệp cho cả hai người.
Vợ của chồng tôi ơi! Tôi không biết hai người yêu nhau thế nào, tôi chỉ nhìn thấy anh ấy từ bỏ cả một sự nghiệp của người đàn ông, nuôi được mấy đứa con thơ, lại từ bỏ tất cả, đánh đổi thân bại danh liệt, kiếm tiền nuôi một đứa trẻ của cô. Tôi im lặng, vì tôi không còn trẻ như cô, nhưng mà những thâm thuý trong cuộc đời cô chưa hiểu được. Tôi là một phụ nữ, chồng tôi nếu có gia trưởng một chút cũng không sao! Tôi tự hào có đủ sự ngọt ngào của một người vợ, sự thông minh của một người bạn, một chút dí dỏm đáng yêu nương tựa vào người đàn ông trụ cột của mình, một chút bản lĩnh khi bị bỏ rơi, vượt qua mọi hoàn cảnh, tôi cần chồng tôi che chở, nhưng không bao giờ tôi phụ thuộc anh ấy... Thế đó cô em à!
Vợ của chồng tôi ơi! Cô thương chồng cô bao nhiêu, cô có biết cái cảm giác của một người đàn ông khi phải cúi mặt không dám nhìn một người đàn bà đã từng là của mình, không có được cái quân tử của đàn ông khi phải đối mặt với phụ nữ, không dám nhìn những sai lầm của mình, và cứ thế đi theo con đường mòn đã định... như thế anh đi, lầm lũi trên đường về...