Với chị, anh có lẽ là cơn bão, một cơn bão lớn đổ ập vào đời chị. Chị chưa hề có sự chuẩn bị, chưa hề có cái mà người ta gọi là kinh nghiệm trong tình yêu. Thế nên, bảy năm qua, chị lầm lũi bên anh, cứ tưởng anh là lẽ sống của đời chị, cứ ngỡ tình yêu là tất cả trên thế gian này.
Gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật của người bạn, anh khá nổi bật nhờ vẻ điển trai lại hát hay, vui tính; chị để ý ánh mắt anh thường hướng về phía mình. Tim chị đập rộn ràng, mặt đỏ bừng, tay chân lóng ngóng. Anh chủ động làm quen với chị. Bảy năm qua, chị vẫn yêu anh say đắm như hôm đầu tiên ấy. Chỉ cần gặp anh, tim chị lại rộn ràng. Yêu anh, chị bỏ quên hết những mối quan hệ khác. Thậm chí, đôi lúc chị quên mất mình còn có bố mẹ già nơi quê xa. Thi thoảng, chị gửi cho bố mẹ ít tiền, họa hoằn lắm mới gọi một cuộc điện thoại.
Con gái có thì, mẹ chị nhiều lần bảo, chị phải xem lại, xem anh rốt cuộc có chung tình không. Một người con trai yêu thật lòng sẽ không để người mình yêu đợi lâu như thế. Chị cười trừ, phớt lờ lo lắng của mẹ, chỉ cần anh yêu chị là đủ. Nghe anh ốm, chị lo sốt vó, chạy ngược chạy xuôi mua thuốc, nấu cháo. Thế mà mỗi lần cô em gái ốm, chị lại cằn nhằn vì cái tội không biết tự chăm sóc cho mình. Nhận lương, chị dè sẻn với cô em gái đang ở trọ cùng chị để sắm cho anh bộ vest hợp thời. Đằng nào cũng là chồng, không chăm sóc cho anh thì chăm cho ai. Thế nên, anh nom ngày càng phong độ, trẻ trung, trong khi chị ốm yếu, xanh xao đi nhiều.
Anh được cử đi học xa mấy năm, chị cắm cúi làm, tiết kiệm tiền gửi thêm cho anh chi tiêu. Bởi thế, ngày chia tay, anh bảo anh mắc nợ chị, rồi anh sẽ trả bằng cách yêu thương vợ mình sau này. Chị nghe, lòng tan nát, lại lẩn thẩn nghĩ phải chăng kiếp trước nợ nần gì anh nên kiếp này phải trả chừng ấy năm tháng con gái như thế. Nghe anh bảo, nếu đến với cô gái ấy, anh chẳng phải lo gì về sự nghiệp. Anh phân bua, anh yêu chị nhưng tình yêu đó đã đến lúc nên dừng lại cho những điều to tát hơn. Anh đã cho chị thấy, năm tháng dẫu dài, kỷ niệm dẫu đậm sâu, nhưng nếu người ta muốn vứt bỏ thì nó cũng sẽ như hạt bụi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mất quá nhiều thời gian để chạy theo những yêu thương một cách mù quáng, chị khóc òa như một đứa trẻ trên vai mẹ. Chị bắt đầu chuyên tâm cho công việc. Trước đây, vì anh, vì tình yêu chị đã bỏ bê quá nhiều. Chị cố gắng từng chút một tìm lại bản thân của ngày xưa. Ba mươi tuổi, con đường phía trước vẫn thênh thang, chị sẽ bắt đầu lại nhưng không phải từ tình yêu.