NỮ GIỚI » Yêu

Sau tân hôn 3 tháng, mình chưa được mãn nguyện chăn gối

Chủ nhật, 28/07/2013 15:15

Đáng buồn hơn là mình trở nên sợ hãi khi nghĩ đến chuyện chăn gối với chồng. Một chút ham muốn bản năng của mình cũng biến mất. Mình rất hoảng hốt, rất tuyệt vọng, mình chỉ muốn thoát khỏi chồng.

Mình năm nay 28 tuổi. Mình đã kết hôn với một người từng là đồng nghiệp của mình trong suốt 5 năm trời.

Trước khi quyết định đến với nhau, chúng mình là hai thế giới hoàn toàn đối lập, thậm chí là ghét nhau. Hai tính cách trái ngược, hai quan điểm sống trái ngược và nếp sống hai gia đình cũng hoàn toàn trái ngược.

Mình kết hôn với anh ấy không vì tình yêu, cũng không vì địa vị mà vì thấy nghề nghiệp ổn định, cả hai đều là giáo viên nên mình nghĩ cuộc sống sẽ chẳng có gì đáng để xung đột.

Những ngày đầu trôi qua rất yên bình (mình không dám nói là hạnh phúc). Nhưng rồi những mâu thuẫn cứ triền miên xảy đến. Những thứ mình cho là nhỏ nhặt - vặt vãnh thì anh cho là quan trọng và cứ âm thầm để trong bụng, rồi gây chiến tranh lạnh với mình. Khi được hỏi thì anh ấy tuôn ra cứ như là kể tội mình...

Mình kết hôn với anh ấy không vì tình yêu, cũng không vì địa vị mà vì thấy nghề nghiệp ổn định, cả hai đều là giáo viên nên mình nghĩ cuộc sống sẽ chẳng có gì đáng để xung đột.

Sau nhiều lần chiến tranh lạnh, mình mắc chứng trầm cảm và stress rất nặng. Có những lúc tiêu cực đến múc chỉ muốn tìm cái chết để giải thoát cho bản thân. Mình không dám kêu bởi cả hai đều là dân trí thức lại đứng trên bục giảng. Nếu xảy ra cãi vã ầm ĩ thì rất xấu hổ. Hơn thế, vợ chồng lại mới cưới nhau được 3 tháng nên mình không dám thổ lộ với bất kì ai.

Một vấn đề tế nhị nữa mà mình cũng không dám nói cho người khác biết đó là chồng mình bị yếu sinh lí, suất tinh sớm và nhiều lần bất lực. Sau đêm tân hôn 3 tháng mình chưa hề biết đến cảm giác "mãn nguyện" trong chuyện chăn gối là gì.

Có lẽ mặc cảm vì vấn đề của mình, anh ấy bắt đầu nói những lời rất khó nghe, trách mình vô tâm và trách cứ đủ thứ trên đời. Mình hoàn toàn mất phương hướng, chỉ biết im lặng chịu đựng sự hụt hẫng mỗi khi anh ấy đòi hỏi…

Đến khi mọi việc vượt quá giới hạn chịu đựng mình đã bỏ đi khỏi cơ quan. Lúc đó mình chỉ muốn thoát khỏi sự ngột ngạt trong cuộc sống hôn nhân với chồng. Mình muốn đi đâu đó một thời gian để tâm lí và tinh thần được tĩnh lặng trở lại và cũng để điều trị chứng trầm cảm đang hành hạ mình…

Thời gian vợ chồng xa nhau anh ấy thề thốt và hứa đủ điều và mong muốn mình cho anh ấy một cơ hội để sửa chữa. Mình đã động lòng và trở về.

Nhưng sau khi trở về thì mình còn bị sức ép tâm lí lớn hơn gấp bội: Công việc của mình đang tốt đẹp bỗng chốc tan tành vì bị kỉ luật (vì mình bỏ đi không xin phép), mình vô cùng thất vọng. Và điều khiến mình suy sụp hơn tất cả là trong khi mình vắng mặt anh ấy đã nói với mọi người trong cơ quan về mình rất tệ khiến ai cũng nhìn mình bằng con mắt đối với một kẻ lăng loàn, hư hỏng, quá đáng.

Anh biến mình thành một kẻ vô cùng cô độc, không một ai thông cảm, không một ai trò chuyện, không một ai tha thứ. Chút tình cảm mình muốn dành cho anh ấy để cùng làm lại giờ đây chấm hết. Trong lòng chỉ có một nỗi căm hận. Mình muốn li hôn.

Mình đã đề nghị thẳng thắn. Thậm chí cầu xin anh ấy buông mình để mình được sống trong thanh thản. Nhưng lần nào anh ấy cũng cầu xin trở lại là hãy tha thứ cho những lỗi lầm của anh ấy và thề thốt sẽ thay đổi, thậm chí còn khóc lóc van nài.

Một chút ham muốn bản năng của mình cũng biến mất. Mình rất hoảng hốt rất tuyệt vọng, mình chỉ muốn thoát khỏi anh ấy

Thực sự mình không còn chút tình cảm nào với anh ấy. Đáng buồn hơn là mình trở nên sợ hãi khi nghĩ đến chuyện chăn gối với chồng. Một chút ham muốn bản năng của mình cũng biến mất. Mình rất hoảng hốt, rất tuyệt vọng, mình chỉ muốn thoát khỏi anh ấy.

Mình muốn li hôn nhưng anh ấy nhất quyết không chịu. Mình không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân không tình yêu. Mình phải làm gì đây? Xin hãy giúp mình! 

Theo Afamily.vn