Yêu anh từ hồi sinh viên, tôi cảm nhận được anh là người đàn ông có chí, chăm học, chăm làm. Anh dù đi học nhưng lại chịu khó đi làm thêm, bất chấp vất vả. Anh lao vào công việc để kiếm tiền tự trang trải học phí. Và điều đó càng làm tôi ngưỡng mộ anh hơn. Chúng tôi ở hai tỉnh khác nhau, gặp nhau ở cùng trường và có cảm tình, yêu nhau. Đó là điều chúng tôi gắn bó hơn. Cả hai cùng sống xa nhà nên càng hiểu được những khó khăn ở thủ đô, phải bươn trải thế nào. Anh cũng giới thiệu công việc cho tôi và chúng tôi vừa học vừa làm, cuộc sống thực sự rất vui vẻ.
Tôi quan tâm anh, lo lắng cho anh rất nhiều từ những bữa ăn. Cả hai cùng vất vả, nên là người yêu, tôi có trách nhiệm chăm sóc anh. Đi làm, kiếm được vài đồng, tôi cố gắng tiết kiệm để lo cho cuộc sống của hai đứa. Nhìn anh vất vả lại chăm học, tôi cảm phục anh vô cùng. Anh cũng không quên tôi, luôn lo lắng, quan tâm tôi. Dù lúc đó, hai đứa còn là sinh viên, còn quá nghèo nhưng những buổi hẹn hò thực sự có ý nghĩa. Những cố nước mía, cốc trà đã cũng đủ làm tôi vui, tôi hạnh phúc rồi!
Chúng tôi san sẻ cho nhau nhiều thứ, cả niềm vui và nỗi buồn. Những ngày tháng đó với tôi thật ý nghĩa. Anh luôn nói với tôi rằng, anh rất yêu tôi và đợi sau khi ra trường, anh sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình để xin cưới. Tôi tin anh, yêu anh và cũng xác định lấy anh làm chồng.
Rồi cái ngày chúng tôi hết thời sinh viên cũng tới. Anh với tôi vẫn yêu nhau ngọt ngào. Đợi ra trường xong, anh xin việc. Công việc của anh là công việc bình thường. Ngày có việc làm, anh không vui mà lại kêu chán với tôi. Anh bảo, mới ra trường, chưa có kinh nghiệm nên chưa xin được công việc ưng ý, làm tạm công việc này cũng được nhưng mà mức lương không cao nên anh không hài lòng.
Biết anh mới đi làm, tôi không phàn nàn gì. Tôi cũng nói với anh rằng, anh phải cố gắng, cái gì cũng phải có khởi đầu thì mới thành công. Tôi cũng đã xin được việc. Chúng tôi đã hứa hẹn với nhau rất nhiều. Được nửa năm sau, tôi đề nghị với anh chuyện cưới xin vì nghĩ khi đó anh cũng đã ổn định tinh thần. Anh cười nói với tôi rằng, 'chuyện đó cứ từ từ, có gì phả lo em. Anh có chút kinh nghiệm, kiếm được công việc tốt hơn, nhiều tiền hơn thì mình cưới nhau'. Tôi không vui lắm nhưng anh đã nói như vậy thì tôi cũng đành thôi. Không phải tôi sốt sắng lấy vợ mà vì, tôi không thấy anh có động tĩnh gì chuyện cưới xin nên tôi phải hỏi cho ra nhẽ. Chẳng lẽ anh cứ bơ đi như vậy sao?
Rồi, anh đề nghị dọn ra sống thử cùng tôi. Ban đầu tôi sợ hãi lắm nhưng anh động viên là như thế tiết kiệm, đằng nào sau này hai đứa cũng cưới nhau. Anh hứa sẽ giữ cho tôi, không để chuyện gì xảy ra. Tôi lại tin lời anh. Nhưng làm gì có chuyện sống thử với nhau mà không có chuyện gì xảy ra. Điều đó quá vô lý. Và chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi đã thuộc về anh, là người đàn bà của anh.
Chúng tôi sống với nhau như vậy, tôi làm người vợ hờ chăm sóc cho anh, quan tâm anh, cơm nước và lo cho anh cả giấc ngủ. Anh đi làm, kiếm tiền và an tâm vì có hậu phương vững chắc. Tôi với anh cứ sống như vậy đã mấy năm nay rồi. Tôi giấu giếm bạn bè, không dám nói với ai. Chúng tôi sợ hãi, không thể để cho người ngoài biết việc mình sống thử dù xác định lấy nhau.
Cuộc sống cứ như vậy, công việc của anh khá hơn, tiền cũng có nhiều hơn. Tôi đề nghị với anh bao nhiêu lần về chuyện cưới xin, anh cứ khất hết lần này đến lần khác cũng chỉ vì cái lý do không có tiền cưới vợ. Anh có nhiều tiền nhưng ý anh là, muốn kiếm được nhiều nữa để tậu nhà, tậu xe thì mới cưới vợ. Anh có thể làm thế, nhưng anh có tất cả rồi, liệu anh còn mơ màng chuyện cưới tôi hay không? Hay là anh sẽ tính chuyện có người yêu mới? Cần gì phải có nhà, có xe. Người ta nghèo khó cũng cưới nhau rồi vợ chồng cố gắng vun đắp kinh tế, sinh con đẻ cái.
Tôi buồn vì suy nghĩ của anh. Anh không nghĩ cho tôi. Anh định để tôi chờ đến bao giờ nữa? Cả yêu anh và chờ đợi là 7 năm rồi, tôi già rồi, người ta bằng tuổi tôi lấy chồng sinh con hết rồi. Tôi phải làm sao bây giờ? Lòng tôi rối bời, tôi không dám tin anh là kẻ đểu giả, gã sở khanh như bạn tôi nói. Nhưng, anh đã giam cầm tôi bao năm nay, hứa hẹn cũng nhiều mà không là được gì cho tôi là sao? Tôi cần một đám cưới, một gia đình ổn định, hạnh phúc, có con cái và không phải lo lắng chuyện gì hết, chuyên tâm chăm sóc con. Còn anh thì sao, anh bình chân như vại, anh không sống cho tôi, không nghĩ cho người con gái mòn mỏi chờ anh như tôi? Hay là anh hết yêu tôi, định không cưới nhưng vẫn muốn lợi dụng tình yêu của tôi, để tôi chăm sóc cho anh?
- Tag
- yêu
- cưới
- yêu và cưới