Khi chưa ràng buộc nhau bằng bất cứ thứ giấy tờ pháp lý khô khan, lạnh lẽo, khi chưa trói nhau vào hàng trăm thứ trách nhiệm nghĩ vụ, khi chưa phải gượng ép nhau vào hằng trăm nghìn nỗi lo gánh vác. Kết hôn rồi sẽ không còn giống như khi yêu nữa.Vậy nên khi tình yêu chỉ là chuyện của cảm xúc, hãy cứ làm theo trái tim mình đi đã.
Đâu phải ai cũng may mắn có được tình yêu một lần duy nhất trong đời, đâu phải ai chỉ trải qua một mối tình rồi cùng nhau đi hết cuộc đời. Đâu phải ai trong đời cũng chỉ cần một lần yêu là tìm thấy hạnh phúc đích thực. Tình yêu ấy mà, nếu không thử không thể biết được thi vị của nó, không thể biết nó đắng cay ngọt bùi ra sao. Người ta vốn dĩ phải trải qua một vài mối tình để tìm thấy một nửa thực sự, để tìm thấy bến đỗ cuộc đời. Vậy tại sao lại không đủ can đảm nắm tay nhau đi tìm thứ mà mình mong muốn?
Dẫu biết một lần tan vỡ là một lần tổn thương, là một lần đau khổ, là một lần xót xa, là một lần day dứt. Nhưng chẳng nhẽ vì sợ vấp ngã nên không dám bước lên phía trước, sợ sẽ lại buông nên không dám nắm, sợ vết thương mà không dám yêu hay sao?
Quy luật của tình yêu muôn đời vẫn vậy: bắt đầu bằng nụ cười, lớn lên bằng nụ hôn và kết thúc bằng nước mắt. Yêu tất nhiên là sẽ đau nhưng thật ra hạnh phúc thường đánh lừa những ai khóc lóc, những ai bị tổn thương, những ai đã tìm kiếm mà thất bại. Tình yêu ấy mà, tội gì không thử dù thất bại cũng là một trải nghiệm quý báu. Yêu giúp chúng ta trưởng thành. Nếu chưa từng bị tổn thương thì ta chẳng thể cứng cỏi như ta đã từng, ta cũng không biết ta kiên cường đến đâu cũng không thể mạnh mẽ như ta có thể. Yêu để ta bước qua những quãng thời gian thanh xuân mà ôm trọn biết bao nhiêu hoài niệm dạt dào. Những cái ngoái đầu bắt đầu có giá trị, những người đã từng đi qua thương nhớ, từng là một phần cuộc sống của ta, từng một thời yêu đương sâu đậm bỗng chốc trở thành cột mốc dẫn ta trưởng thành mỗi ngày. Rồi chúng ta cũng sẽ hiểu và chấp nhận rằng có những người chúng ta chỉ có thể giữ họ trong tim chứ không phải là trong cuộc đời này. Chia không phải là kết thúc, tổn thương không phải là chấm hết và đau không có nghĩa là sẽ không yêu nữa. Người hạnh phúc là người biết im lặng, rơi nước trong một khoảnh khắc sau đó lại tiếp tục cầm gươm lên và chiến đấu.
Yêu có nghĩ là hạnh phúc từ đây được đong đầy bằng chính những gì lãng mạn nhất chứ không phải đối diện với nhau bằng cả trăm lo toan đời thường tất bật và mệt mỏi, không phải sống với nhau bằng những cuộc cãi vã về những thứ lợi ích bỗng trở nên quá cỏn con. Yêu thích thật đấy,nếu sai lầm chọn nhầm đối tượng, có thể dũng cảm buông tay để làm lại, nghĩa là nếu chẳng may nhận ra sự phản bội hoặc lừa dối, có thể gạt nước mắt mà bước tiếp, nếu một người vì lý do gì đó mà đi mất, thì cũng có thể chữa lành bản thân để quay về điểm xuất phát.
Chúng ta chỉ yêu chứ đâu phải cưới nhau mà lo sợ đến thế. Tình yêu chẳng phải chỉ được chọn một người để yêu, cũng không phải bắt buộc phải gắn với người đó cả đời. Đồng ý là khi yêu ai cũng hướng tới tương lai, hướng tới cái đích dài lâu nhất. Nhưng cũng đâu phải là một ván bài đỏ đen bắt buộc phải phân định thắng thua? Giả dụ có chia tay, thì ngày mai cũng đâu phải là dấu chấm hết? Cứ mạnh dạn mà yêu, ngẩng cao đầu mà yêu, nếu thấy rung động trước một ai đó thì hãy gạt bỏ tất cả mà theo đuổi, mà cho người ấy thấy tình cảm của mình.Sẽ thật đâu đớn nếu bị từ chối tình yêu nhưng còn đau đớn hơn nếu ta chưa từng dám nói. Đừng nghĩ nhiều đến thương tổn thiệt hơn. Hãy chỉ cần yêu thôi, bởi vì cho đến lúc này chưa phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm như hôn nhân, chưa phải vì một mối tình tan vỡ mà phải gánh hậu quả còn lớn hơn sự rủi ro, chưa bị ràng buộc nhau bởi bất cứ giấy tờ nào hay điều gì đó.
Thực ra yêu đơn giản lắm, chẳng qua người ta cứ làm nó phức tạp lên thôi. Yêu một người, chính vì khó khăn nên hạnh phúc có được mới quý giá. Yêu một người, chính vì quá nhiều mâu thuẫn hờn ghen nên sự rung động ngọt ngào có được mới đáng trân trọng. Thực ra,Yêu là có lãi, bởi vì có thể cùng ai đó trải qua tất cả những quãng thời gian ngọt ngào, hạnh phúc lẫn đau thương, thất vọng. Để rồi phút chốc nhận thấy, hóa ra trong tim mình cũng tồn tại rất nhiều thứ cảm xúc như thế, có thể vui buồn lẫn lộn, có thể vừa thấy hờn giận nhưng lại nhen nhóm cảm giác ngọt ngào, có thể đau nhưng chẳng bao giờ ngừng yêu thương.
Khi người ta trẻ, người ta còn dư dả những niềm tin trong lành nhất để trao đi và nhận lại yêu thương. Khi tuổi trẻ và thanh xuân đã qua, sức lực đã cạn kiệt, lúc đấy yêu thì đã muộn rồi...Yêu là mạo hiểm. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì.Nếu muốn đi nhanh hãy đi 1 mình...Nếu muốn đi xa hãy đi cùng nhau.
Khi còn có thể thì cứ yêu, khi còn rung động thì cứ yêu, khi còn tuổi trẻ thì đừng lãng phí dù chỉ một mối tình. Nếu yêu nhau đủ, thì hãy lấy nhau. Còn chưa tự tin, thì thôi cứ yêu đi đã! Mong bạn có đủ hạnh phúc để trở nên ngọt ngào, có đủ thử thách để trở nên vững mạnh, có đủ nỗi buồn để bạn hiểu cuộc đời, có đủ niềm tin để bạn bước tới và có đủ tình yêu để nắm tay ai đó.