Ừ, thì đã có người nói với tôi thế đấy. Yêu đủ. Còn bạn định nghĩa thế nào là yêu đủ, thế nào thì mới gọi là đủ? Có lẽ có người sẽ hỏi tôi ngay rằng: Tại sao phải yêu đủ để làm gì? Tại sao không cứ yêu. Không yêu hơn thế để rồi tình yêu đơm hoa kết trái có phải tốt không. Hay ít nhất là không ân hận khi chia tay vì mình đã yêu người ấy hết lòng...
Ừ, thì ai chẳng muốn đi đến cái kết của tình yêu. Ai chẳng muốn rằng sẽ đi đến hạnh phúc. Mà bạn có đảm bảo với tôi rằng bạn sẽ không ân hận khi quá yêu đậm sâu không. Nhưng bạn này, bạn đã bao giờ nghĩ đến thứ tình yêu mà chỉ yêu thôi và không mong đợi gì? thứ tình yêu mà biết rằng sẽ có cái kết là chia tay mà vẫn yêu, thứ mình yêu mà tương lai biết thừa rằng không thể đến được với nhau nhưng vẫn cứ yêu không? Thứ tình yêu mà ngay ban đầy bạn đã xác định không thể đi xa hơn được nữa. Cái mà ở đời họ hay nói rằng có duyên mà không có phận ấy.
Liệu rằng có nên có thứ tình yêu như thế tồn tại không? Thứ tình yêu mà chính bản thân bạn không cần phải quá yêu, hay có thể rũ bỏ nó khi bạn không chịu đựng nổi hay quá nhàm chán. Ôi, sao nghe nó phũ phàng và nhàm chán thế nhỷ. Hình như nó cũng chẳng có gì hay ho cả phải không? Nhưng ấy thế mà không phải thế đâu. Đôi khi nó cũng cần thiết lắm đấy. Bạn đã nghe, đã nhìn và đã chứng kiến bao nhiêu đôi tình nhân yêu nhau rồi chia tay rồi, Bạn đã bao giờ yêu 1 người mà chính bản thân bạn nghĩ rằng: trời ạ, tao chẳng yêu nó đâu... tao và nó có yêu nhau cũng chẳng bao giờ đi được tới đâu cả. Chính bản thân bạn biết điều đó nhưng mà sao con tim bạn lại cứ hướng về họ thế nhỉ.
Có lẽ bạn nói tôi hâm mất rồi khi nãy giờ lảm nhảm về cái thứ tình yêu vớ vẩn phải không? Tôi đã có một tình yêu như thế đó. Cái thứ tình yêu mà tôi biết thừa rằng chẳng có tương lai, chẳng có gì hết nhưng tôi vẫn yêu. Đơn giản một điều thôi là vì tôi đã yêu họ mất rồi. Tôi đã yêu đủ bạn ạ. Yêu đủ để quan tâm, đủ để hạnh phúc, đủ để ghen, đủ để hờn, đủ để đau lòng, đủ để khóc và cũng đủ để chia tay người đó. Khi mà nó kết thúc thì cũng như bao tình yêu khác bạn ạ. Chẳng vui vẻ gì cả, cũng chẳng đơn giản gì cho lắm. Nhưng có lẽ nó đỡ đau hơn so với khi tôi yêu 1 người đến quá sâu đậm. Dù sao nó cũng là một gia vị của cuộc sống này đúng không. Mà tôi cũng phải cảm ơn tình yêu này, vì nhờ nó mà đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn của mình. Cái vũng bùn sau khi chia tay người yêu mà tôi đã dành hết sự tin tưởng, tương lai và tình cảm vào đó. Tuy rằng nó cũng chẳng hay ho gì khi kết thúc nhưng nhờ có nó mà tôi có thể biết rằng bản thân mình cũng quan trọng thế nào và trái tim mình vẫn có thể yêu.... Yêu đủ, là đúng hay là sai. Tôi cũng không biết. Bạn có cần nó không? Tôi cũng không biết nhưng tôi đã yêu như vậy đấy...