TIN TỨC » Đời sống số

Hoa hậu, chiếc áo 40 nghìn và câu chuyện về trang phục, phúc báo của người phụ nữ

Thứ ba, 22/01/2019 14:49

Người phụ nữ lọt top 5 cuộc thi sắc đẹp thế giới, khi cô ấy mặc chiếc áo 40 nghìn, đi đôi giày lấm lem bùn đất quê hương lên máy bay thì đó vẫn là một hình ảnh thật đẹp.

Hoa hậu “có đồ mặc là được”

Mới đây, bức hình hoa hậu H’Hen Niê chụp cùng một nhân viên hàng không đã thu hút sự chú ý của dư luận, không ít người đã tranh luận sôi nổi về tấm ảnh này. Nhiều ý kiến cho rằng hoa hậu đã không ăn mặc xứng tầm sau khi đạt được thứ hạng cao làm rạng danh nhan sắc Việt tại một cuộc thi thế giới.

Ngoài gương mặt mộc nhưng vẫn rạng ngời cùng sắc vóc hơn người, H’Hen Niê được cho là đã “mất điểm” khi diện một chiếc áo phông rẻ tiền, áo khoác ngoài lùng bùng, chiếc quần và đôi giày thì lấm đất kém sang.

Thật ra hoa hậu không cần phải giải thích về trang phục của mình. Bởi ngay từ đầu, việc đánh giá, phán xét hình thức và phục trang của người khác trong một hoàn cảnh không phải là dịp cần chú trọng lễ tiết là một việc làm không mấy cần thiết của cư dân mạng. Nhưng có thể với suy nghĩ rằng mình cũng cần có trách nhiệm với cương vị hoa hậu, và biết đâu cũng là để tránh cho nhiều người khỏi gây khẩu nghiệp thêm nữa, nên hoa hậu đã giãi bày rằng:

“Cái áo chắc 40.000 ngoài chợ của em gái Hen treo trong tủ, Hen mượn mặc vì có một đợt dồn hết đồ đem đi cho, nên áo thun đơn giản để mặc cho gần gũi cũng không có. Áo khoác thì của anh trợ lý đẹp trai, Hen mượn do thời tiết về tối lạnh. Quần và đôi giày dính toàn đất đỏ vì đi thực tế, điện, suối, đốt lửa trại, rồi đi tới 1 buôn khác, với đất đỏ và bụi của Đắk Lắk thì chuyện sạch sẽ là khó lắm.”

“Đấy là giải thích thôi chứ thực tế Hen vẫn thấy mình quá lạc quan, thấy bình thường, có đồ mặc là được. Qua sự việc này, Hen cũng sẽ cân nhắc, đi mua thêm nhiều quần áo nữa… cũng lâu rồi chưa đi shop đồ thường ngày.”

Một hoa hậu, siêu mẫu vốn luôn mang hình ảnh nữ hoàng xúng xính xiêm y trong tiềm thức nhiều người lại nói rằng “có đồ mặc là được”. Chẳng phải y phục cũng là một phần của “Lễ” mà người xưa rất coi trọng sao? Là việc riêng của mỗi cá nhân nhưng lại cũng là vì người khác mà lựa chọn cho đúng, bởi quần áo không phải chỉ là để che thân.

Nhưng trong trường hợp này, bộ đồ của hoa hậu chẳng có gì là khiếm nhã, không hợp hoàn cảnh hay không đủ tôn trọng người nhìn. Có chăng, việc ăn diện lộng lẫy không cần thiết mới là lạm dụng tước hiệu hoa hậu, xa hoa và dễ dẫn tới sự ngộ nhận về bản thân.

Phong thái không chỉ tới từ xiêm y

Người xưa phân biệt người hành xử theo đúng đạo và người thiếu đạo bằng hai khái niệm “quân tử” và “tiểu nhân”. Nói về hình thức, phong thái của người biết làm người cho đúng, Khổng Tử nói: “Người quân tử không trang trọng thì không có uy, sự học sẽ không vững vàng…”.

Trang trọng ở đây đích thực không phải là bộ tịch giả tạo qua y phục và cung cách dáng vẻ bên ngoài. Trang trọng là chỉnh thể hình thức biểu hiện ra ngoài của lễ nghĩa và đức hạnh của bản thân. Người có lễ thì mọi hành động, đi, đứng, nằm, ngồi, cách ăn uống, nói cười… đều là sự tụ hội những điều tốt đẹp tự nhiên hợp với đạo trời.

Nói cách khác, người nào sống theo lễ thì tự nhiên thân thể sẽ toát ra một dáng vẻ trang trọng khiến người nhìn thấy phải yêu mến, kính nể, do đó mà có phong thái cao sang, uy nghiêm. Y phục chỉ là một phần trong đó, và khi đã có lễ ở trong tâm, thì phục trang cũng sẽ vừa phải, giản dị mà tươm tất, thanh nhã mà không xoàng xĩnh.

Người ta nói “y phục xứng kỳ đức” nào phải chỉ có ý rằng ăn mặc phải cho xứng với địa vị, danh hiệu của bản thân, mà là sao cho xứng với đạo đức, là phản ánh đức hạnh của chủ nhân. Ở nơi buôn làng đất đỏ gập ghềnh ấy, hoa hậu đi khảo sát thực tế cho một chương trình nào đó thì mặc vậy cũng đâu có gì là không xứng kỳ đức?

Trong đời sống bình thường, y phục có thể bình dị. Nhưng vào dịp lễ hay sự kiện, việc ăn mặc lại là để tôn trọng người khác, lúc đó cũng lại cần có lễ nghĩa đức hạnh để suy xét xem nên mặc thế nào cho đúng.

Phúc báo của phụ nữ có liên quan đến trang phục

Vạn sự vạn vật trong vũ trụ đều có tồn tại thuộc tính âm và dương. Cho nên, con người và sự vật nếu như đều có thể thuận theo sự an bài sẵn theo thuộc tính của mình thì mới có thể cân bằng, hài hòa và yên ổn. Theo cổ nhân, cách đi đứng, ăn mặc của một người cũng là như thế, nếu không như vậy thì mọi sự đều là biến dị.

Cổ nhân có câu: “Phụ nữ nên phải bồi dưỡng đàn ông thành bậc thánh hiền chứ không phải biến người đàn ông thành cầm thú chỉ ham muốn thân thể người phụ nữ”. Câu nói này mặc dù không được lịch sự nho nhã nhưng lại rất chân thật. Người phụ nữ phải kín đáo trong ăn mặc và cách sống.

Vì sao lại phải kín đáo? Phụ nữ thuộc về tính âm, âm thì phải ẩn. Trước hết nó thể hiện về mặt trang phục. Trang phục của người phụ nữ nhất định không nên quá hở hang, lộ liễu, tốt nhất là càng kín đáo càng tốt. Đàn ông đối ứng với trời, phụ nữ đối ứng với đất. Cổ nhân ví rằng, người phụ nữ ăn mặc hở hang không khác gì đất bị hoang mạc hóa, mà đất bị hoang mạc hóa thì sao có thể có cây sinh trưởng?

Một người phụ nữ sống càng kín đáo thì phúc báo càng lớn. Đây cũng chính là kiểu phụ nữ ẩn được mình. Còn người phụ nữ có thận kinh không đủ, khuyết thiếu thì thông thường ngồi sẽ không yên, không trầm xuống được hay cũng chính là người không có khả năng chịu đựng, ẩn nhẫn. Phụ nữ có thận kinh không đủ thường hay ra ngoài, không ở trong nhà. Cổ nhân cho rằng đây là điều rất không tốt. Có thể nói, tình trạng thân thể quyết định tố chất và số mệnh của người đó.

Người phụ nữ có thể ẩn mình là người phụ nữ có nội tâm vững vàng, thận trọng và rất sâu sắc. Người có phúc báo lớn thường có một điểm đặc biệt nổi bật đó chính là thiền định. Họ có thể giữ được tâm thái bình tĩnh trước mọi biến hóa. Họ không dễ dàng bị gió mạnh làm cho lung lay và cũng không dễ dàng bị căng thẳng. Thái độ thong dong, bình tĩnh đều là từ thiền định mà ra. Người không có phúc báo thì ngồi không yên. Người có sắc thân không thanh tịnh, nhiều ý nghĩ dâm dục thì rất khó để khai phát ra trí tuệ.

Phúc báo của người phụ nữ là đến từ người chồng giàu có sao? Hay là đến từ ông chủ? Hết thảy đều không phải, nó là đến từ chính bản thân mình. Phúc báo của chúng ta là do chúng ta tích góp, nó đến từ thiện tâm, thiện hành và những nỗ lực tích cực. Nó còn đến từ ngôn hành và cử chỉ của chúng ta.

Theo Khoevadep.com.vn
Tin nổi bật
Tin cùng chuyên mục
Tin Video
Tin mới