Lá thư khá sạch sẽ, kín những dòng chữ nhỏ xiêu vẹo, đề ngày 30/4/2006, địa điểm viết thư tại Đội 25, Trại giam Vĩnh Quang, Vĩnh Phúc. Ông Chấn như đang trải lòng với một người tâm giao: “Cháu thật ra không giết người mà cũng không hiểu biết gì về pháp luật mấy. Bên cạnh đó, sao lại có những cán bộ công an điều tra tỉnh Bắc Giang như T.N.L, N.H.T, N.Đ.D, N.V.D, N.T.T, kiểm sát viên Đ.T.V...
Vì bị giam giữ, bị tra tấn nhục hình quá oan ức bắt nhanh chóng phải nhận tội, cháu chờ ngày ra tòa để minh oan. Nhưng cháu không ngờ ngày ra tòa lại là những ngày thất vọng để với bản thân cháu và đau khổ với gia đình, làm tai tiếng cho cả dân làng ta ông ạ…”.
Ông Chấn cũng tự vấn một phần lỗi là do mình: “Những khi cháu tỉnh táo và tĩnh tâm lại được sự việc đã xảy ra rồi, chỉ biết ngậm ngùi buồn ôm một nỗi oan ức tày đình này(...).
Cháu rất muốn chết mà chả được chết(...). Ông trời không cho cháu chết, ông, bà, bố cháu không muốn cho cháu chết nữa vì còn một mẹ già, một vợ và những đứa con ngoan vẫn đang đợi chờ một sự thật, lẽ phải, chân lý sẽ trở về đúng nghĩa của nó(…).
Bản thân cháu còn không biết cháu và công an đã làm như thế nào để cô Hoan chết. Chết như thế nào cháu đâu có biết. Vì cháu không làm việc đó được. Cháu không giết được người đâu ông ạ…”.
Bức thư của ông Chấn cách đây 7 năm vẫn tin vào tương lai tươi sáng. Đoạn cuối thư viết: “Ông ơi, ông bảo tất cả những ai hiểu về cháu và mẹ, vợ, con cháu tìm mọi cách làm đơn gửi lên đúng nơi, đúng chỗ không phải nhờ vả ai cả, tự mình tìm đến đúng nơi mà kêu.
Một ngày không được thì hai, một tháng không được thì hai, một năm không được thì hai… cho dù hết đời cháu nếu có mệnh hệ gì đời cháu đỡ tủi. Bảo với mẹ cháu phải kiên trì mới có kết quả ông ạ. Còn ông trời sẽ không phụ công người tốt, ắt có người sẽ giúp đỡ ông nhỉ? Cháu chỉ biết ngậm ngùi chờ đợi mà thôi…”.