Các tài liệu còn lưu lại cho tới ngày nay về bốn vị mỹ nhân thực tế bị ảnh hưởng nhiều bởi những chuyện thêu dệt của dân gian. Bốn mỹ nhân lưu danh muôn thuở là do sở hữu sắc đẹp tuyệt trần và có tầm ảnh hưởng đối với các vị hoàng đế Trung Quốc. Có thể nói, dù mang phận nữ nhi nhưng họ đã làm thay đổi cả lịch sử Trung Quốc.
Tây Thi
Vẻ đẹp cổ đại Trung Quốc trong thời xuân thu chiến quốc, Triệu quốc có một người tên là Tây Thi, ngũ quan đoan chính, làn da như hoa đào, tướng mạo hơn người. Khi nàng giặt áo bên bờ sông, bóng nàng soi trên mặt nước sông trong suốt làm nàng thêm xinh đẹp. Cá nhìn thấy nàng, say mê đến quên cả bơi, dần dần lặn xuống đáy sông. Từ đó, người trong vùng xưng tụng nàng là "Tây Thi Trầm Ngư”. Sau này, chính làng đã được cống sang nước địch để làm gián điệp, khiến vua nước địch si mê mình. Và dù không muốn, nàng cũng là nguyên nhân khiến vị vua si tình này bị mất nước và mất mạng. Người ta truyền rằng, sau này, nàng đã tự vẫn vì cảm thấy áy náy với vị vua đáng kính kia.
Điêu Thuyền
Thời Tam Quốc, Điêu Thuyền con gái nuôi trong phủ Tư đồ Vương Doãn thời Hán Hiến đế ngắm trăng sau vườn, đột nhiên một cơn gió khẽ thổi đến, một đám mây xuất hiện che lấp mặt trăng. Đúng lúc Vương Doãn đang ngắm trăng. Vương Doãn rất tự hào về vẻ đẹp của con gái, gặp ai cũng nói, con gái tôi còn đẹp hơn cả mặt trăng, mặt trăng không sánh được liền trốn sau những đám mây kia. Do đó, Điêu Thuyền còn được gọi là "bế nguyệt".
Vương Chiêu Quân
Đời vua Hán Nguyên đế, Bắc-Nam giao tranh, ranh giới không yên bình. Để xoa dịu Hung Nô ở phương Bắc, Hán Nguyên đế đã chọn Chiêu Quân kết thành hôn sự cùng thiền vu, để duy trì sự hòa hảo mãi mãi của hai nước. Trong một ngày mùa thu sắc nét, Chiêu Quân chia tay quê hương, hành trình về phía bắc. Trên đường đi, khi Chiêu Quân đi ngang một hoang mạc lớn, lòng nàng chan chứa nỗi buồn vận mệnh cũng như lìa xa quê hương. Nhân lúc ngồi lưng ngựa buồn u uất, liền đàn "Xuất tái khúc". Có một con ngỗng trời bay ngang, nghe nỗi u oán cảm thương trong khúc điệu liền ruột gan đứt đoạn và sa xuống đất. Từ "lạc nhạn" trong câu "Trầm ngư lạc nhạn" do đó mà có.
Dương Quý Phi
Năm Khai Nguyên nhà Đường, một cô con gái xinh đẹp tên là Dương Ngọc Hoàn (Dương Quý Phi), được chọn vào cung tiến vua. Sau khi vào cung, Ngọc Hoàn tư niệm cố hương. Một ngày nọ, nàng đến hoa viên thưởng hoa cho vơi nỗi buồn, nhìn thấy hoa Mẫu Đơn, Nguyệt Quý nở rộ, nghĩ rằng mình bị nhốt trong cung, uổng phí thanh xuân, lòng không kềm được, buông lời than thở: "Hoa à, hoa à! Ngươi mỗi năm mỗi tuổi đều có lúc nở, còn ta đến khi nào mới có được ngày ấy?". Lời chưa dứt lệ đã tuông rơi, nàng vừa chạm nhẹ vào cánh hoa, hoa chợt thu mình, lá xanh cuộn lại. Nào ngờ, nàng chạm phải là loại hoa trinh nữ (cây xấu hổ). Lúc này, có một cung nga nhìn thấy, người cung nga đó đi đâu cũng nói cho người khác nghe việc ấy. Từ đó, mọi người gọi Dương Ngọc Hoàn là "tu hoa".
Tây Thi trầm ngư, Điêu Thuyền bế nguyệt, Chiêu Quân lạc nhạn, Ngọc Hoàn tu hoa, lấy bốn đại mỹ nhân Trung Quốc cổ đại làm nguyên mẫu, thông qua kỹ năng miêu tả tinh tế sắc nét, đã lột tả được nhưng nét đặc trưng của mỗi người. Nét tinh tế duyên dáng của Tây Thi, một sức mạnh ý chí kiên cường ẩn trong vẻ ngoài điềm đạm của Điêu Thuyền, dáng vẻ cô đơn lạnh lẽo của Vương Chiêu Quân, cùng vẻ sang trọng quyến rũ của Vương Quý Phi, tất cả đều hiện lên một cách sống động. Cùng với sử sách, những cái tên này được lưu truyền đến tận ngày nay. Không biết có bao nhiêu bộ phim đã tái hiện những hình ảnh này và những câu chuyện xung quanh cuộc đời của họ.
Dù là có nhiều hư cấu nhưng không thể phủ nhận, đây là những đại mỹ nhân của lịch sử Trung Quốc và các nàng đã góp một phần nào đó làm thay đổi lịch sử…