Mô Mẫu - nhan sắc “quỷ dạ xoa”, trái tim hiền đức
Hoàng Đế là nhân vật mở đầu cho lịch sử viễn cổ Trung Hoa, là một trong ba vị vua thời thái cổ của Trung Quốc (bên cạnh Phục Hy, Thần Nông). Ông họ Công Tôn, tên Miên Viên, cũng có họ khác là Hùng thị. Trong cuộc đời mình, Hoàng Đế lấy 4 người vợ, đó là Luy Tổ, Phương Lôi Thị, Đồng Ngư Thị, Mô Mẫu, và có tổng cộng 25 người con. Về sau, Chuyên Húc, Đế Khốc, Nghiêu, Thuấn trở thành những nhân vật lỗi lạc, kế tục sự nghiệp của Hoàng Đế. Một trong các bà vợ của ông là Mô Mẫu và đây cũng được xem là người đàn bà xấu nhất trong lịch sử cổ đại Trung Quốc. Mô Mẫu vô cùng xấu xí, nhan sắc của bà thậm chí còn được ví với quỷ dạ xoa. Trong “Tứ tử giảng đức luận”, Hán Vương Tử Uyên có nói: “Mô mẫu người lùn, dù hiền lành nhưng vẫn không giấu nổi (bộ mặt) xấu. Tuy nhiên, ẩn bên trong nhan sắc xấu xí kinh hoàng ấy lại là một trí tuệ vượt bậc và một trái tim hiền đức. Đức hạnh của Mô Mẫu được phụ nữ đương thời ca ngợi. Trong “Cửu chương, tích vãng nhật”, Khuất Nguyên đã đánh giá Mô Mẫu rất cao cả về trí tuệ lẫn tâm hồn. Nhà thơ Khuất Nguyên khi viết về bà đã dành những lời thơ đẹp nhất, ca tụng bà là một người phụ nữ hoàn hảo. Và cũng chính vì thế mà Hoàng Đế đã cưới một người đàn bà có nhan sắc xấu xí như vậy làm vợ mình. Truyền thuyết nói rằng, những chiến công của Hoàng Đế như đánh bại Viêm Đế, giết Xuy Vưu đều có sự góp công, góp sức của Mô Mẫu. Không phụ kỳ vọng của chồng, ngoài khả năng thực thi chính sách đức hóa, Mô Mẫu còn hiệp trợ đắc lực Hoàng Đế trải qua 52 trận chinh chiến, đánh bại Xuy Vưu, hàng phục Thần Nông, bình định thiên hạ, thống nhất 3 đại bộ lạc, kết thúc thời kỳ hỗn mang, kiến dựng quốc gia đầu tiên có chủ quyền trên thế giới. Mô Mẫu luôn tận tụy giúp đỡ Hoàng Đế từ phía sau. Bà âm thầm, lặng lẽ làm mọi công việc để Hoàng Đế có thể yên tâm đánh bại kẻ thù. Do đó, những thắng lợi của Hoàng Đế trong các trận chinh chiến, hợp nhất các bộ lạc để yên lòng thiên hạ, đưa Trung Quốc cổ đại tiến đến thời kỳ văn minh hơn… có đóng góp không nhỏ của Mô Mẫu. Hoàng Đế được coi là vị vua đầu tiên của Trung Quốc tỏ ra tôn sùng vẻ đẹp nội tâm thay vì vẻ bề ngoài. Như vậy, cũng có thể nói Mô Mẫu góp phần rất quan trọng trong sự nghiệp khai mở một thời đại văn minh trong lịch sử dân tộc Trung Hoa. Vương hậu tài đức Chung Vô Diệm Chung Vô Diệm tên thật là Chung Ly Xuân, người đất Vô Diệm, nay thuộc phía Đông huyện Đông Bình, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Bà có tên thường gọi là Chung Ly Vô Diệm. Chung Vô Diệm là người đàn bà xấu xí nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc, được mệnh danh là một trong Ngũ xú Trung Hoa.
Đó là một người đàn bà với trán dô, mắt trũng sâu như miệng hố, bụng to, mũi hếch, yết hầu trồi lên như đàn ông, da đen như hắc ín, đầu đã to mà lại ít tóc, lưng gù, chân như cột đình… Chính vì bà xấu quá nên đến 40 tuổi mà Chung Vô Diệm vẫn chưa lấy được chồng. Thế nhưng, điều đáng kinh ngạc hơn cả là người đàn bà sở hữu vẻ ngoài xấu xí ấy lại trở thành vợ của Tề Tuyên Vương, một ông vua nổi tiếng hiếu sắc trong lịch sử phong kiến Trung Quốc. Tề Tuyên Vương (đầu thế kỷ 3 trước Công Nguyên) là một ông vua nổi tiếng “túng dâm”. Tuyên Vương mê tên nịnh thần Vương Hoàn có tính ham rượu và chơi ngông, bèn cho xây Tuyết Cung, mở vườn săn để thỏa sở thích ngông cuồng. Không những thế, nhà vua còn tín nhiệm nhóm Tắc Hạ quy tụ các triết gia, văn gia, chính trị gia, chuyên đàm thiên thuyết địa, không có gì thực tiễn. 76 thành viên Tắc Hạ đều được ăn lương Đại phu nhưng không giúp việc triều đình. Thời Tề Tuyên Vương chấp chính, chính trị nước Tề hủ bại, quốc sự tối tăm. Năm 316 trước Công nguyên, Yên Vương đem vương vị trao cho đại thần Tử Chi, dẫn đến đại loạn. Mạnh Kha là khanh tướng của Tề Vương, khuyên Tuyên Vương thừa cơ phạt Yên. Khuông Chương được giao nhiệm vụ lãnh đạo quân Tề tấn công nước Yên. Sau 50 ngày, Khuông Chương chiếm toàn bộ lãnh thổ nước Yên, giết chết Yên Vương, bắt sống Tử Chi và lóc thịt. Quân Tề còn tru sát bách tính, dân Yên phản kháng khiến Khuông Chương phải triệt thoái. Mạnh Kha khuyên Tề Tuyên Vương lấy cái nhân để mưu đồ bá nghiệp, không nên giết hại dân mà nên lập vua ở đất Yên. Nhưng Tề Tuyên Vương không nghe những lời trung chính. Chính vào thời điểm này, người đàn bà xấu xí bậc nhất Chung Ly Xuân đến quốc đô với quyết tâm can gián Tề Vương, bất chấp cái chết có thể ập xuống đầu mình. Chuyện xưa kể lại rằng, một hôm, Tề Tuyên Vương mở đại yến vui đùa cùng với mỹ nữ và các quan lại. Trong lúc nhà vua đang vui vẻ, say mê yến tiệc thì ở ngoài ngọ môn có một người đàn bà trán rộng mắt sâu, hầu lộ, mũi cao, răng lồi, cổ bạnh, xông thẳng vào triều. Lính ngọ môn thấy người cổ quái như vậy liền chặn người đàn bà lại. Người đàn bà không hề kinh sợ mà bình tĩnh xưng danh: “Ta ở huyện Vô Diệm, họ Chung Ly tên là Xuân, tuổi gần 40 còn kén chồng. Nghe đại vương mở yến ở Tuyết Cung, ta đến yết kiến, xin vào hậu cung quét dọn”. Nhìn thấy nhan sắc của Chung Ly Xuân, bọn lính đều bưng miệng cười, không cho vào. Tuy nhiên, trước thái độ kiên quyết của Chung Ly Xuân, một tên lính vào tâu với Tuyên Vương. Chung Ly Xuân được vào bái kiến Tuyên Vương. Vừa nhìn thấy dung mạo của Chung Ly Xuân, Tuyên Vương đã bịt mũi bảo Chung Ly Xuân phải đứng cách xa. Trong khi đó, bá quan văn võ đều ôm bụng cười ngặt nghẽo trước nhan sắc xấu xí của người đàn bà họ Chung. Tuyên Vương hỏi: “Phi tần trong cung quá nhiều, người nào cũng đẹp, mụ thì xấu quá. Chốn hương đảng chẳng ai hỏi tới mụ. Giờ mụ đến đây xin xỏ ta điều gì? Hoặc mụ có tài gì lạ không?”. Chung Ly Xuân liền trợn mắt, hếch răng, vỗ vào đầu gối bình bịch, nói: “Nguy lắm! Nguy lắm!... Thiếp trợn mắt là thay vua nhìn vào cái nạn binh lửa, hếch răng thay vua trị tội những kẻ chống lại lời can gián, cất tay thay vua đổi kẻ sàm nịnh, vỗ gối thay vua đạp phá yến này”. Tuyên Vương nghe Ly Xuân nói vậy liền nổi giận, mắng: “Quả nhân làm sao có bốn điều ấy? Mụ nhà quê dám nói càn. Hãy lôi cổ ra ngoài!”. Chung Ly Xuân bình tĩnh nói: “Khoan! Để thiếp kể bốn tội đó của đại vương rồi sẽ chịu chết. Thiếp nghe Vệ Ưởng nước Tần dùng biến pháp canh tân nước Tần thành một cường quốc, không bao lâu họ sẽ đánh ra ải Hàm Cốc, cùng với Tề quyết đề kháng. Tất nhiên, Tề không cự lại Tần. Nay, đại vương trong triều không có lương tướng, ngoài biên thiếu canh phòng. Thần thiếp trừng mắt thấy đại vương thế đó”. Rồi Chung Ly Xuân lại tiếp lời: “Đại vương tham rượu, đắm sắc, bao nhiêu trang quốc sắc đại vương bắt đem về, bỏ bê triều chính. Người trung nghĩa, bậc trí thức can gián, đại vương không hề nghe. Thần thiếp hếch răng nói với đại vương những lời đó. Bọn Vương Hoàn ưa xu nịnh, đám tắc Hạ khoa ngôn, đại vương tin bọn ấy, lương phạn cứ cấp đủ cho chúng, nhưng nước Tề ta chẳng nhận được gì. Bệ hạ bị chúng mê hoặc, xã tắc sắp đảo điên, nên thần thiếp mới thay đại vương đuổi bọn chúng! Đại vương xây Tuyết Cung, mở Liệp Uyển làm dân cùng nước kiệt, thiếp vỗ vào gối thay đại vương phá bỏ những thứ ấy đi”. Nói xong những lời can gián ấy, Chung Ly Xuân bèn quỳ lạy mà nói: “Hết lời! Đại vương giết đi”. Trước những lời lẽ thống thiết mà hợp tình, hợp lý của Chung Ly Xuân, Tề Tuyên Vương như bừng tỉnh, bèn than rằng: “Nếu không có lời Chung Ly nữ, ta không bao giờ thấy được những lỗi lầm của mình”. Vậy là, Tuyên Vương lập tức dẹp bỏ hết yến tiệc, đem Chung Ly Vô Diệm về cung phong làm Vương hậu, đuổi tên Vương Hoàn, giải tán nhóm Tắc hạ... Sau đó, với sự trợ giúp của nàng Chung, vua Tề đã làm cho nước mình trở nên cường thịnh. Người có tài có đức trong thiên hạ thấy nhà vua sủng ái người đàn bà vừa già, vừa xấu nhưng đức hạnh đó càng tin tưởng, ra mặt cống hiến. Túc Lựu - cô gái bướu cổ thành hoàng hậu nước Tề Túc Lựu cũng người nước Tề, làm nghề chăn tằm, dệt lụa. Nàng là cô gái xấu xí, dị dạng bởi một khối u lớn ở cổ. Bởi ai nhìn thấy cũng ghê nên đã đến tuổi trưởng thành mà Túc Lựu vẫn chẳng có ai hỏi cưới. Một lần, Tề Mẫn Vương đi tuần du Lâm Truy, quê hương Túc Lựu. Thấy vua đi với cả một đoàn ngựa xe lộng lẫy, cờ xí rợp trời, dân chúng xung quanh nô nức đổ ra đón. Chỉ có nàng Túc Lựu vẫn thản nhiên hái dâu bên đường. Vừa ngạc nhiên vừa “tự ái”, vua cho gọi lại hạch hỏi, nàng trả lời: “Bố mẹ sai đi hái dâu, thiếp không dám để tâm đến việc gì khác”. Hỏi han thêm mấy câu thấy cô gái đối đáp thông minh, cứng cỏi, nhà vua thú vị vì cô gái quê mà tỏ ra không màng danh lợi, không sợ uy quyền nên ra lệnh đón về cung. Tưởng Túc Lựu cảm động, dập đầu tạ ơn, không ngờ nàng từ chối: “Chưa xin phép cha mẹ đã lên xe với người khác là hành vi xấu xa. Nếu nhà vua không dùng lễ để tương cầu, thiếp dù chết cũng không dám tuân lệnh”. Tề Mẫn Vương đành dùng lễ chính thức đón nàng vào cung. Thấy nhà vua long trọng rước về một người con gái dị dạng, các mỹ nữ trong cung thảy đều bật cười, khinh thị. Nhưng tất cả phải tái mặt, im tiếng khi Tề Mẫn Vương sẵng giọng: “Cái đẹp của diện mạo sao dám sánh với vẻ đẹp của đức hạnh? Bên ngoài lụa thơm, gấm đẹp mà bên trong hỏng nát, xấu xa thì có ích gì?”. Giả Nam Phong - hoàng hậu vừa xấu xí vừa tàn bạo Nhắc đến các hoàng hậu xấu ma chê quỷ hờn, không thể không nói đến Giả Nam Phong. Có điều trong khi những bà vợ vua kể trên được người đời kính trọng vì dung mạo tuy xấu xí nhưng tài đức rạng rỡ, thì hoàng hậu của Tấn Huệ Đế lại khiến thiên hạ rùng mình vì xấu cả nết lẫn người. Giả Nam Phong là con gái Giả Sung – công thần khai quốc nhà Tây Tấn, có công giúp cha con Tư Mã Chiêu – Tư Mã Viêm lật đổ nhà Tào Ngụy. Mẹ bà là Quách Hoè, nhờ chồng cũng được phong tước Quảng Thành quân. Giả Sung không có con trai, chỉ sinh được bà và một người em gái là Giả Ngọ.
Khi Tư Mã Viêm lên ngôi hoàng đế (265), Giả Nam Phong lên 9 tuổi. Dù người con lớn nhất là Tư Mã Trung có trí tuệ kém phát triển nhưng Tấn Vũ Đế vẫn lập làm thái tử. Năm 271, Vũ Đế tính chuyện kén con dâu. Ban đầu, Vũ Đế định chọn con gái đại thần Vệ Quán cho Trung, nhưng sau đó lại nghe hoàng hậu Dương Diễm khuyên nên lấy con gái Giả Sung. Lúc đó, thái tử Trung lên 13 tuổi, Vũ Đế sai người đến hỏi con gái nhỏ của Giả sung là Giả Ngọ lên 12. Nhưng lúc đó Giả Ngọ quá bé, không mặc vừa áo cưới. Vì vậy, Vũ Đế thấy Giả Sung có con gái lớn là Giả Nam Phong đã lên 15 tuổi, bèn cho lấy thái tử. Từ đó Giả Nam Phong trở thành thái tử phi. Theo như những gì sử sách chép lại, Giả Nam Phong có thân hình lùn, chỉ cao chừng 1m40, người cục mịch, chân vừa ngắn vừa to, lưng gù, da đen, răng vẩu. Các nét trên mặt không cân đối với cái mũi tẹt và hếch, đôi môi dày thâm sì, vẻ mặt trông dữ tợn và nanh ác. Người ta thường nói rằng toàn bộ cái xấu mà trời đất có thể gom góp được đều tụ lại hết ở Giả Nam Phong. Và điều kinh khủng hơn cả là tâm địa của người đàn bà này cũng đen tối, xấu xa như vẻ bên ngoài của bà ta. Ngay khi còn là thái tử phi cho đến lúc ở ngôi hoàng hậu, Giả Nam Phong đều giết người không gớm tay, từ các mỹ nữ nhận được ân sủng của chồng mình cho đến các vị quan không ăn cánh với bà. Trước khi cưới Giả Nam Phong, Tư Mã Trung đã được vua cha ban cho cung nhân Tạ Cửu. Tạ Cửu được phong làm Tài Nhân. Giả Nam Phong chỉ sinh được 4 công chúa, còn Tài nhân Tạ Cửu lại sinh được người con trai là Tư Mã Duật. Sau khi diệt được Đông Ngô, Tấn Vũ đế sa vào hưởng lạc, ít chú ý đến triều chính. Thấy Tư Mã Trung trí tuệ kém, Vũ Đế cũng có lo ngại về người kế vị, bèn làm phép thử. Vũ đế giao cho Trung phê thử một tập tấu sớ của các quan. Giả Nam Phong lo sợ Tư Mã Trung bị phế sẽ mất ngôi hoàng hậu trong tương lai nên tìm cách sai người làm hộ cho Tư Mã Trung. Giả Nam Phong tìm đến quan nội thị Trương Hoằng. Nội thị Trương Hoằng khuyên rằng: Hoàng thượng biết Thái tử không giỏi chữ, nếu viết uyên bác quá sẽ lộ ra là nhờ người làm hộ. Giả Nam Phong bèn nhờ Trương Hoằng lại khéo léo dùng lối văn chân phương nông cạn để diễn đạt. Tư Mã Trung cứ thế theo bài mẫu chép lại và mang nộp cho vua cha. Tấn Vũ đế cho rằng Trung cũng ít nhiều có hiểu biết nên tạm gác việc thay thái tử. Năm 274, hoàng hậu Dương Diễm mất, Vũ Đế lập em họ Dương Diễm là Dương Chỉ làm Hoàng hậu, tức là Dương hoàng hậu thứ hai. Cha của Dương hậu là Dương Tuấn được cất nhắc làm đại thần. Giả phi rất độc ác, có lần vì không vừa lòng bèn giết luôn người hầu trong cung. Một cung nữ khác trong cung có thai với thái tử, Giả phi phát hiện bèn lấy ngọn kích nhỏ cầm tay phóng đến làm người cung nữ bị thương và xảy thai. Vũ Đế đế thấy Giả phi vừa xấu xí mà tính tình lại hung hãn, thường có ý phế bỏ. Tuy nhiên, mỗi lần Vũ Đế nổi giận, Dương hoàng hậu lại can rằng nên nể Giả Sung có công lớn với triều đình mà để cho Giả Nam Phong tại vị. Vì vậy Giả Nam Phong mới không bị phế truất. Tuy nhiên Giả phi không biết ý tốt của mẹ chồng, lại cho rằng Dương hậu nói xấu mình với Vũ Đế nên mang oán hận trong lòng. Con cả của Trung là Tư Mã Duật còn nhỏ đã tỏ ra là người thông minh lanh lợi, khiến Vũ Đế rất yêu quý. Vệ Quán nhiều lần khuyên Tấn Vũ đế nên thay ngôi thái tử. Vũ Đế cho rằng tuy con dốt nhưng cháu giỏi thì sau này có thể giúp con, vì vậy càng thôi ý định thay thái tử. Năm 290, Tấn Vũ Đế mất, Tư Mã Trung lên nối ngôi, tức là Tấn Huệ Đế. Giả Nam Phong lên ngôi hoàng hậu. Cha Dương thái hậu là Dương Tuấn, tức là ông ngoại của Huệ Đế làm chức Thái phó phụ chính. Huệ Đế lúc đó đã 32 tuổi nhưng vẫn ngờ nghệch. Giả hậu thấy vua Huệ Đế ngây ngô, muốn đoạt quyền hành. Nhân các vương họ Tư Mã bất bình vì ngoại thích Dương Tuấn nắm quyền, Giả hậu bèn cùng Đông An công Tư Mã Do và Nhữ Nam vương Tư Mã Lượng bàn mưu kết tội Dương Tuấn chuyên quyền. Năm 292, Do và Lượng theo lệnh Giả hoàng hậu làm binh biến vây bắt Dương Tuấn. Dương thái hậu trong lúc nguy cấp bèn viết thư vào vải gấm, sai buộc vào tên bắn ra ngoài để kêu gọi người đến cứu cha. Nhưng bức thư bị quân của Tư Mã Do bắt được. Do và Lượng bắt giết cả nhà Dương Tuấn. Giả hậu vốn hận Dương thái hậu, lấy chứng cứ bức thư gấm để kết tội Dương thái hậu cùng mưu phản nghịch với Dương Tuấn, vì vậy Dương thái hậu cũng bị kết tội và bị phế. Vợ Dương Tuấn, mẹ của Dương thái hậu - bà ngoại của Huệ Đế, là Bàng thị - cũng bị hành hình, dù Dương thái hậu nhẫn nhục viết thư xưng làm thần dân để mẹ được tha cũng không kết quả. Không lâu sau đó, chính Dương thái hậu cũng bị kết tội và bị bỏ đói ở thành Kim Dung. Không chỉ nổi tiếng bởi việc tàn sát không ghê tay nhằm bảo vệ lợi ích và vị trí quyền lực của mình, người đàn bà xấu xí Giả Nam Phong còn là bà hoàng hậu hoang dâm vô độ. Theo sử sách Trung Hoa còn ghi lại, độ hoang dâm của Giả hoàng hậu không còn từ ngữ nào để có thể diễn tả. Là một người phụ nữ có ngoại hình xấu xí nhưng không vì thế mà bà mặc cảm trước những người đàn ông. Chính người chồng của bà cũng phải công nhận rằng bà là một người cuồng dâm. Sự xấu xí và tàn độc của vợ khiến Tư Mã Trung không dám gần gũi một phi tần hay cung nữ nào khác. Giả Nam Phong chưa một đêm nào có thể ngủ mà không có đàn ông. Chuyện gần gũi, quan hệ với đàn ông chưa bao giờ có thể đủ để thỏa mãn nhục dục của bà. Nhiều người đàn ông cường tráng trong cung đã tìm cách lẩn trốn chỉ sau một đêm gần gũi với người đàn bà này. Cuồng loạn hơn nữa là Giả Hoàng hậu còn sai người ra ngoài tìm kiếm nhiều người đàn ông khác đến phục vụ bà hoan lạc hàng đêm. Vừa xấu xí, tàn độc vừa hoang dâm nên Hoàng hậu Giả Nam Phong luôn bị dè bỉu, khing bỉ, đàm tiếu mặc dù bà đã leo lên được đến ngôi vị cao nhất trong hậu cung. Hận cho nhan sắc của mình, lại phải chung chăn gối với một vị hoàng đế đần độn, Giả Hoàng hậu đã gian dâm để thỏa mọi “nỗi niềm riêng tư” của mình. Mặc dù đã gian dâm với rất nhiều những người đàn ông khác nhưng để tránh bị bại lộ, hại đến danh tiếng nên sau mỗi lần mây mưa, Giả Hoàng hậu lần lượt giết chết từng bạn tình nhằm che đậy tội lỗi hoang dâm của mình. Câu chuyện ngoại tình của vị hoàng hậu hoang dâm vô độ này đã không thể bị bại lộ nếu không có một người tình của bà bị bắt vì tội “ăn trộm đồ trong hoàng cung”. Cũng từ lời khai của người đàn ông may mắn đã không bị giết sau mỗi lần mây mưa nên bản chất dâm loạn và ác độc của Giả Hoàng hậu mới bị phanh phui. Người đàn ông này có tên là Lạc Nam, sống ở kinh thành thời nhà Tây Tấn khi đó. Nhờ có vẻ đẹp hút hồn với thuật phòng the siêu đẳng, nên mỗi lần hành sự xong, Giả Hoàng hậu đều cho Lạc Nam rất nhiều vàng bạc châu báu mà không đem y ra giết như những người đàn ông đáng thương khác. Chính Lạc Nam cũng đã khai rằng, ông còn được sống là do sự khéo léo khua môi múa mép của mình, ông ta phải rót vào tai Giả Hoàng hậu những lời khen có cánh mà cả đời bà ta chưa bao giờ được nghe. Vì thế trong những người đàn ông được đưa vào cung hầu hạ Giả Hoàng hậu thì Lạc Nam là người duy nhất còn được sống sót để thường xuyên cung phụng hoàng hậu. Chính vì là một kẻ vô danh tiểu tốt, không có nghề nghiệp nhưng Lạc Nam lại có một cuộc sống vương giả với rất nhiều vàng bạc châu báu đã khiến quan phủ nghi ngờ. Vào một đêm tối trời, quân lính của vị quan phủ này lại bắt gặp Lạc Nam mang đồ quý từ phía hoàng cung ra nên đã bắt y lại với tội danh "ăn cắp châu báu trong cung". Đến lúc này Lạc Nam phải khai thật về số của cải và sự hoang dâm của Gỉa Nam Phong. Câu chuyện ngoại tình của vị hoàng hậu cuồng dâm đã lan truyền khắp kinh thành và lan sang cả những nước láng giềng. Tháng 12 năm 299, Giả hậu bày cách hại thái tử Duật bèn sai người dụ thái tử uống rượu say rồi lừa viết bức thư phản nghịch. Thái tử Duật vì quá say không biết gì nên cứ thế chép lại nội dung do Giả hậu soạn sẵn. Giả hậu mang thư cho Huệ Đế xem để có cớ bỏ thái tử. Huệ Đế nghe theo, bèn phế Tư Mã Duật làm thứ dân, sai mang ra thành Kim Dung an trí, bất chấp những lời can ngăn của cận thần. Mẹ thái tử Duật là Tạ phi cũng bị tống giam và tra tấn tới chết. Các đại thần Sĩ Ỷ và Tư Mã Nhã muốn phục ngôi thái tử, bèn nhờ cậy Triệu vương Tư Mã Luân là ông chú của Huệ Đế. Nhưng Luân muốn có cớ đánh Giả hậu nên nghe theo lời mưu sĩ Tôn Tú, bèn phao tin rằng triều thần muốn phục ngôi thái tử để phế Giả hậu. Giả hậu sợ hãi, bèn sai người hạ sát thái tử Duật ở nơi giam cầm để tuyệt lòng mong đợi của triều thần. Tư Mã Luân thấy Giả hậu giết thái tử, đã có cớ để khởi binh, lúc đó mới ra mặt. Tháng 4 năm 300, Luân hợp sức với Tề vương Tư Mã Quýnh là cháu gọi Vũ Đế bằng bác. Hai người mang quân vào cung bắt sống Giả hậu và giết các phe cánh là Đổng Mãnh, Tôn Lự và tình nhân Trình Cứ. Các đại thần Trương Hoa, Bùi Ngỗi cũng bị bắt và xử chết trong vụ này. Giả hậu bị phế làm thứ nhân và bị giam ở thành Kim Dung. Ngày 9 tháng 4 năm đó, bà bị Tư Mã Luân sai người mang rượu độc đến ép tự vẫn, kết thúc cuộc đời người đàn bà vừa xấu xí vừa độc ác.