Không giống như đa số các loài khác, mùa giao phối của Antechinus diễn ra vào mùa đông khắc nghiệt, khi nguồn thức ăn khan hiếm và khó kiếm. Điều này đã tạo nên một áp lực sinh tồn khổng lồ, dẫn đến một chiến lược sinh sản đầy hy sinh của loài vật này.
Lý do nào khiến loài Antechinus giao phối cho đến khi chết mới thôi?
Antechinus đực không hề kén chọn bạn tình. Bất kỳ con cái nào trong độ tuổi sinh sản đều có thể trở thành mục tiêu. Một khi đã chọn được “đối tượng”, con đực sẽ bắt đầu cuộc giao phối kéo dài từ 8 đến 10 tiếng, đôi khi mang tính cưỡng ép và bạo lực. Chúng không dừng lại ngay cả khi con cái tỏ ra mệt mỏi hay khó chịu.
Chính sự cuồng nhiệt này dẫn đến cái chết của Antechinus đực. Trong quá trình giao phối, cơ thể con đực sản sinh một lượng lớn testosterone, khiến hormone stress cortisol tăng cao liên tục. Nồng độ cortisol quá mức gây suy giảm hệ miễn dịch, xuất huyết nội và cuối cùng là tử vong.
Vậy tại sao Antechinus đực lại tiến hóa theo hướng tự sát này? Câu trả lời nằm ở áp lực sinh tồn trong mùa đông khắc nghiệt. Sự hy sinh của con đực giúp giảm bớt cạnh tranh thức ăn, đảm bảo nguồn dinh dưỡng cho con cái mang thai và nuôi con. Xác của chúng cũng trở thành nguồn thức ăn quan trọng cho cả con cái và những con đực còn sống sót.
Nói cách khác, hành vi "tự sát" này thực chất là một chiến lược sinh tồn của loài, nhằm tối đa hóa khả năng sống sót của thế hệ sau. Con cái, với tuổi thọ khoảng 2 năm, có thể sinh từ 6 đến 14 con non trong suốt cuộc đời. Trong khi đó, con đực chỉ sống được chưa đầy một năm, kết thúc cuộc đời ngay sau mùa giao phối đầu tiên.
Hệ quả của chiến lược sinh sản này là số lượng Antechinus đực giảm mạnh sau mỗi mùa giao phối, khiến quần thể mất đi gần một nửa số cá thể trưởng thành. Điều này đặt loài vật nhỏ bé này vào tình trạng dễ bị tổn thương trước các mối đe dọa khác, bao gồm sự tác động của con người và biến đổi khí hậu, những yếu tố đang làm suy giảm nghiêm trọng nguồn thức ăn của chúng.
Câu chuyện về Antechinus là một ví dụ điển hình cho sự đa dạng và phức tạp của thế giới tự nhiên. Nó cho thấy sự thích nghi kỳ lạ của một loài vật để đối mặt với những thách thức sinh tồn khắc nghiệt, đồng thời đặt ra những câu hỏi về sự cân bằng mong manh giữa sự sống và cái chết trong tự nhiên.