Ngày kinh hoàng của ba chàng trai xúc cát
Sáng ngày 4-5-2010, ba chàng thanh niên của công ty TNHH Ngọc Hà bắt đầu công việc hút cát trên sông Phó Đáy như hàng ngày họ vẫn làm. Công việc thuận lợi cho đến gần hết buổi sáng, họ phát hiện vòi hút bị tắc. Khi kiểm tra vòi hút, họ phát hiện ra bị kẹt trong đó là một chiếc quần âu nam màu tím than. Kinh hoàng hơn, trong ống quần có một đốt xương sống và một xương bánh chè. Cả ba chàng trai hoảng hốt dừng công việc và báo lại cho chính quyền địa phương và cơ quan công an.
Ngay lập tức, cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Vĩnh Phúc phối hợp với chính quyền địa phương tổ chức khám nghiệm chiếc quần và hai mảnh xương vừa thu được tại hiện trường. Cùng lúc đó, cơ quan điều tra tiếp tục mò vớt lại khu vực trên, phát hiện thêm một hộp xương sọ cùng nhiều phần khác trên khung xương cơ thể người là xương đùi, xương cẳng chân, xương cẳng tay, xương sườn và xương sống cùng một chiếc áo thun.
Kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy, địa điểm phát hiện ra chiếc quần có chứa hai mảnh xương người là ven bờ sông Phó Đáy thuộc địa phận thôn Nội Điện xã An Hòa huyện Tam Dương – Vĩnh Phúc. Đoạn sông này có dòng nước chảy theo hướng từ Bắc xuống Nam, chiều rộng lòng sông khoảng 20m, độ sâu trung bình là 3m và có độ dốc không đều. Chiếc quần được phát hiện là quần nam giới, trong túi quần không có hiện vật nhưng lại có hai vết rách. Chiếc áo thun tìm được cùng với các mảnh xương khác có 6 vết rách ở mặt trước và ba vết rách ở phía sau.
Kết quả khám nghiệm bộ xương cho thấy, toàn bộ phần mềm đã bị phân hủy hết. Xương có màu trắng ngà và khá chắc. Đặc biệt, tại vùng đỉnh của xương hộp sọ phát hiện có hai tổn thương ở đỉnh sau và đỉnh trái. Xương hàm cũng có vết nứt. Kết quả được gửi đi giám định cho thấy, đây là xương của một nam giới ở độ tuổi 32 – 35, chiều cao từ 1,6m – 1,65m, thời gian chết đến khi phát hiện khoảng chừng ba năm.
Các tổn thương trên sọ và xương hàm dưới được xác định là các vết chém do vật có lưỡi sắc. Tuy nhiên, các vết thương này ở bản ngoài xương, không phải là nguyên nhân gây ra tử vong. Do toàn bộ phần mềm đã bị phân hủy hết nên khó xác định nguyên nhân cụ thể dẫn đến cái chết của nạn nhân xấu số.
Chuyến đò định mệnh trên sông Phó Đáy
Ngược thời gian 3 năm về trước tính từ khi bộ xương được phát hiện, ngày 25-8-2007, anh Phan Văn Thu đi mua cây nứa để về làm giàn trồng dưa chuột. Tuy nhiên khi tới nơi, nứa khai thác trên núi vẫn chưa được chuyển về nên anh Thu chưa mua được.
Cùng lúc đó, nhà anh Nguyễn Văn Loan ( người bán nứa) tổ chức ăn rằm tháng bảy nên mời anh Thu ở lại ăn cơm uống rượu. Khoảng 18h cùng ngày, sau khi đã ăn uống no say, anh Thu gửi lại nhà Loan chiếc thùng xe lôi chửa nứa và điều khiển xe mô tô quay về nhà. Đường về nhà phải đi qua bến đò trên sông Phó Đáy.
Ngày hôm đó, anh Thu không về nhà. Điện thoại của anh cũng tắt máy nên chị Nguyễn Thị Hương (vợ anh Thu) không liên lạc được. Linh cảm có điều chẳng lành, chị Hương đã đến cơ quan công an trình báo, sau nhiều ngày tìm kiếm nhưng không thấy, cơ quan công an đã xác định anh Thu bị mất tích.
Ngay sau khi phát hiện ra bộ xương, người nhà anh Thu đã được mời đến hiện trường để nhận dạng nạn nhân. Theo như lời của thân nhân, thời điểm rời nhà đi mua nứa, anh Phan Văn Thu điều khiển xe máy nhãn hiệu Trung Quốc, phía sau có kéo theo một chiếc xe lôi tự chế. Khi đi anh mặc quần âu dài màu tím than, áo bu dông dài tay bẻ cổ màu trắng đục bên trong mặc áo đông xuân ngắn tay màu trắng. Tài sản mang theo gồm có một điện thoại di động Nokia N73 Trung Quốc và khoảng 5 triệu đồng tiền mặt.
Những hiện vật thu giữ được ở hiện trường vụ án có nhiều nét tương đồng với đặc điểm mô tả trước khi anh mất tích. Hộp xương sọ của nạn nhân có răng khểnh ở hàm trên bên phải, có đặc điểm giống với anh Thu. Cơ quan cảnh sát điều tra xác định nhiều khả năng nạn nhân chính là anh Phan Văn Thu – người mất tích gần ba năm về trước.
Cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Vĩnh Phúc đã trưng cầu Viện Khoa học hình sự Bộ công an giám định ADN. Kết quả giám định cho thấy, ADN của bộ xương và bà Nguyễn Thị Huyên mẹ đẻ của anh Thu là có cùng huyết thống. Đến lúc này, hy vọng mong manh duy nhất của gia đình anh Phan Văn Thu đã hoàn toàn bị dập tắt. Nỗi đau ba năm chờ đợi chưa nguôi thì tin dữ lại đến. Đau đớn hơn, cơ quan công an xác định anh Thu là nạn nhân của một vụ án mạng. Ngay lập tức, các chiến sĩ cảnh sát bắt tay vào phá án để tìm ra kẻ thủ ác, trả lại công lý cho người đã khuất.
Từ lòng tham biến thành tội ác
Anh Phan Văn Thu không thể nào ngờ đến, bữa cơm rằm tháng Bảy, ngày rằm xá tội vong nhân lại là bữa cơm rượu cuối cùng của anh ở cõi trần. Lại càng không thể ngờ tới, ngày rằm xá tội vong nhận ấy lại là ngày thể xác của anh bị vùi sâu dưới dòng sông Phó Đáy lạnh lẽo còn linh hồn oan khuất của anh bơ vơ lưu lại không thể siêu thoát.
Từ những chứng cớ thu thập được từ hiện trường cộng với lời khai báo từ người nhà nạn nhân, các chiến sĩ cảnh sát điều tra đã khoanh vùng đối tượng. Bí mật của tội ác, tưởng chừng như mãi bị chôn vùi trong bóng tối đã nhanh chóng bị đưa ra ngoài ánh sáng. Ba tên thủ phạm là Phạm Văn Mão, Nguyễn Tiến Bắc và Phạm Văn Thìn nhanh chóng bị bắt. Tại cơ quan điều tra, cả ba đã phải cúi đầu khai nhận hành vi giết người dã man của mình. Tất cả bắt nguồn từ lòng tham không đáy.
Đó là buổi chiều rằm tháng Bảy định mệnh, Phạm Văn Mão (Sinh năm 1987) chở anh Phan Văn Thu qua sông Phó Đáy. Người đàn ông hồn nhiên nên đã kể lại cho Mão nghe việc đi mua nứa về làm giàn trồng dưa chuột. Số tiền 5 triệu đồng là một món tiền lớn đối với người dân nghèo bên dòng sông Phó Đáy, nhất là với một gã trai trẻ làm nghề chèo đò chở khách qua sông như Mão.
Ánh sáng của món tiền vụt qua não của Mão nhanh như một tia chớp. Thứ ánh sáng lấp lánh từ những đồng tiền ấy tưởng quay trở lại cùng với người đàn ông đã cơm no rượu say sau khi không mua được món hàng cần thiết mang về. Nó làm mờ đi lý trí, làm mờ đi lương tri của một con người và biến thành động lực của tội ác. Khi anh Thu qua đò của Mão, trời đã nhá nhem tối.
Người đàn ông ấy lại đang xay xỉn và không hề có một chút cảnh giác. Khi thuyền chuẩn bị cập bến, Mão dùng con dao bầu để sẵn trên thuyền đâm chém nhiều nhát vào đầu, bụng anh Thu cho đến khi anh gục ngã. Sau khi lục soát và lấy đi toàn bộ số tài sản trong người nạn nhân, Mão dùng thuyền đưa xác anh Thu xuôi về hạ lưu sông Phó Đáy cách nơi gây án chừng 500m sau đó vùi xác anh xuống bãi cát vắng vẻ thuộc địa phận thôn Nội Điện – An Hòa – Tam Dương – Vĩnh Phúc. Điện thoại và xe máy của nạn nhân, Mão đem về giấu trong bếp của gia đình.
Ngày hôm sau, Mão đến nhà anh rể là Nguyễn Tiến Bắc làm nghề sửa chữa xe máy, nói lại sự việc trên và nhờ Bắc tiêu thụ chiếc xe máy mới cướp được. Không những không hoảng sợ hoặc khuyên răn em vợ ra đầu thú, Bắc còn đồng ý với Mão và dặn Mão: “Để đấy anh lo cho nhưng cậu không được nói chuyện này với ai”. Bắc đến nhà kể lại chuyện với mẹ vợ. Người phụ nữ quê mùa vô cùng hoảng sợ nhưng tình yêu thương mù quáng khiến bà không còn cách nào khác ngoài hành động giữ im lặng theo yêu cầu của con rể và con trai. Ngay sau đó, Bắc cùng Mão và Thìn (em trai của Mão) mang chiếc xe lên Lạng Sơn và nhờ người bán qua Trung Quốc.
Với sự quyết tâm của cơ quan cảnh sát điều tra Công an tỉnh Vĩnh Phúc và tinh thần tố giác tội phạm của người dân, tội ác của Phạm Văn Mão, sự bao che, tiếp tay của những người thân của Mão tưởng chừng đã chôn vùi dưới lòng sông Phó Đáy cùng với nỗi oan khuất của anh Phan Văn Thu đã được lôi ra anh sáng một cách nhanh chóng. Kẻ thủ ác, bên cạnh sự trừng phạt nghiêm minh của luật pháp thì còn phải đối mặt với bản án lương tâm sau những tội ác dã man mà hắn đã gây ra.
Nỗi đau mất mát rồi cũng sẽ nguôi ngoai dần theo năm tháng, nhưng những người dân vùng quê nghèo bên dòng sông Phó Đáy sẽ không bao giờ quên được câu chuyện về bộ xương báo oán. Họ nói với nhau rằng, cái ác, trước sau rồi sẽ bị trừng trị đích đáng.