Trong những ngày này, báo chí lại tốn nhiều giấy mực về chuyện vị đại gia 76 tuổi chịu chơi, mua chiếc giường trị giá 4 tỷ đồng ở nước ngoài, thêm chi phí 2 tỷ vận chuyển về Việt Nam.
Đại gia Lê Ân nói: “Tui mua chiếc giường không phải để vợ chồng tui nằm mà mua cho các doanh nhân Trung Hoa biết rằng, không phải chỉ có giới doanh nhân nước họ mới có khả năng mua chiếc giường đắt tiền, mà ở Việt Nam cũng làm được điều đó. Tự ái dân tộc mà tui làm cho họ thấy. Chiếc giường đã được làm, thời gian hoàn thành khoảng 900 giờ, với khoảng 100 nhân công….”
Cuộc đời của vị đại gia Vũng Tàu này luôn được sự quan tâm của dư luận. Ông được quan tâm vì vươn lên thành đạt từ hai bàn tay trắng và trải qua 6 cuộc hôn nhân lận đận. Ông hiện đang sống hạnh phúc cùng cô vợ Mai Thị Mai, kém hơn mình đến…55 tuổi. Chúng tôi xin trích đăng một số chuyện quá khứ đầy kịch tính của vị đại gia này.
Ông không chịu ký đơn ly dị, tui cắn lưỡi chết
Bà vợ đầu tiên của tôi là bà Lê Thị Ngọc Lan. Sau khi tôi ở tù về, tự nhiên bà đùng đùng viện lý do tui cặp bồ với một cô gái khác, trong khi tôi không hề có chuỵên “trai, gái” ngoài luồng. Tôi biết là bà lấy lý do này để làm cái cớ để đòi ly dị.
Tôi đã cố gắng nhịn, nhờ Hội phụ nữ phường 5, quận Tân Bình hoà giải. Ông bạn thân của tôi, tôi xin giấu tên, có nói nhỏ với tôi: “Ông nên khuyên vợ ông rút đơn ly dị, bởi vì nội dung lá đơn mang tiếng là đòi ly dị nhưng chủ yếu là tố giác, bêu xấu ông là chính”. Tôi cười, mừng hơn là được cho tiền, thấy mình may mắn biết được nội tình của sự việc. Tôi không nói gì.
Tôi kêu 6 đứa con lại nhưng vắng mặt một đứa, do nó đang học ở Ninh Hoà. Tôi nói một câu: “Má của tụi con nông nổi, xin ly dị nhiều lần trong 6 tháng nay. Ba vì các con, không chịu ký, âm thầm chịu đựng. Các con về khuyên với má, rút đơn đi, chứ chuyện ký đơn với ba là quá dễ dàng. Ly dị xong, ba có thể cưới một cô vợ trẻ, đẹp hơn má các con nhưng chỉ tội nghiệp cho các con thôi…”
Các con của tui nghe lời, ra Nha Trang khuyên bà. Bà nói một câu xanh rờn: “Ba của tụi bây không chịu ký đơn cho tao ly dị là tao cắn lưỡi chết!”. Các con tôi về nói lại những gì bà nói, tôi không tin. Vài ngày sau, bả bay về Sài Gòn, cứ loanh quanh chuyện đòi ly dị.
Bả nói với tôi một câu rất nặng nề: “Ông giam hãm đời tui. Ông không chịu ký đơn ly dị, tôi cắn lưỡi chết. Tôi sẽ viết thư tuyệt mạng cho ông sáng mắt ra”.
Máu nóng trong người tôi dâng lên tới đầu, tôi cố hạ mình, bình tĩnh, nói một câu nhẹ nhàng: “Tôi nghe các con nói lại câu nói của bà đòi chết, nếu tôi không chịu ký đơn ly dị. Tôi không tin nhưng bây giờ bà đã nói trực tiếp thì tôi tin rồi. Bà ngồi xuống, nhìn thẳng vô mặt tôi nè, một là bà rút lại lời nói, hai là bà lặp lại câu vừa rồi cho tôi nghe rõ một lần nữa, tôi sẽ quyết định lập tức”.
Bà lặp lại y chang câu vừa nói lúc nãy. Tôi nổi nóng: “Bà lên toà án với tui liền”. Tôi còn nhớ rõ hình ảnh của bà lúc đó: Mặc một cái quần đen bằng vải xoa bóng, áo bà ba trắng, lật đật cắp nón lá, mừng rỡ ngoắc một chiếc xích lô, leo lên ngồi chéo cẳng ngỗng, vẻ mặt đắc ý lắm.
Đợi bà đi khỏi, tui vô lấy xe hơi, đi thẳng lên toà án. Tôi gặp bà Linh, là Chánh án Toà án quận Tân Bình, đồng thời cũng là người thụ án, tôi nói: “Chị Linh, vụ ly hôn của tôi với bà Lê Thị Ngọc Lan có lẽ không còn phương cứu chữa. Giờ bà đòi chết, thôi chị tiến hành thủ tục ly dị”. Bà Linh rất sửng sốt, buông được một câu hỏi: “Thiệt hả anh Ân?”. Tôi gật đầu, sau đó tiến hành làm thủ tục, ký tên cái rụp. Coi như cuộc hôn nhân của tôi và bà vợ đầu tiên đến đây là hết phim…
Tôi quá chán đời, chẳng thèm dự phiên toà, không thuê luật sư. Bà muốn làm gì thì làm.
Toà án xử việc phân chia tài sản cũng rất “xỏ lá” với tôi. Bà dùng tiền bôi trơn, còn tôi thân phận một kẻ tù tội mới trở về, chưa phục hồi quyền công dân, chuyện tôi bị xử ép là điều hiển nhiên.
Toà chia cho tôi 3 đứa con, bà 3 đứa, còn tài sản, nhà cửa thì gần như là bà lấy hết. May phước là mấy nhà thuốc tây ở đường Võ Văn Tần, tôi nhờ dược sĩ Lê Như Khôi đứng tên giùm nên bà không thể nào lấy được.
Tôi tiếp tục quyết tâm cày bừa, làm lại từ đầu. Thời này, ở Việt Nam đổi tiền nhiều lần, dân đổ xô đi mua thuốc tây dự trữ thay vì vàng, tôi hốt bạc, mở thêm nhiều tiệm thuốc tây nữa. Một thời gian sau khấm khá lên, tui lập nên quỹ tín dụng Hoà Hưng.
Bị con gái lấy 250 lượng vàng đưa cho vợ cũ, bị con trai trưởng đối xử tệ bạc
Bà Lan sau khi ly dị với tôi, tung hoành ngang dọc, đi lấy chồng khác, là một cán bộ về hưu. Hai người dẫn nhau lên Đà Lạt lập nghiệp, mở nhiều dự án trên đó, bằng chính tiền của tôi. Tôi biết tin này, tôi hận quá, thiếu điều tức muốn ói ra máu…. Tiền của, nhà cửa, tôi chấp nhận để cho bà lấy hết là để bà nuôi mấy đứa con của tôi chứ đâu phải để nuôi trai?
Tôi mới làm đơn kháng cáo, gửi lên toà án tối cao, chống lại việc toà phân chia tài sản bất hợp lý. Toà kháng nghị huỷ bỏ bản án, phân chia tài sản trở lại. Tôi thấy mình thắng rồi, tôi không nói gì nữa, tạm quên, lo tập trung công việc.
Lúc này, tiền nhiều quá nên tôi mới kêu đứa con gái thứ 3 đến nói một chuyện bí mật: “Má của con thì bỏ ba, tài sản lấy hết rồi nhưng ba thấy bà còn lung tung lắm, mở tiệm này, tiệm kia, quen thằng này, thằng nọ. Ba thấy không ổn, lo sợ một thời gian nữa, tụi con không còn tiền xài, đói rách.
Ba sắp về Nha Trang làm ăn lớn. Ba đã bí mật, đem một số vàng về nhà 408 Cách Mạng Tháng 8, chôn ở đó. Con phải hứa danh dự với ba là con không được cho mẹ con biết, chỉ một mình con biết thôi. Nếu má con khánh tận, con có quyền lấy số vàng này ra mà lo cho bản thân”.
Tôi chôn thành 3 lớp, tổng cộng khoảng 250 lượng vàng. Tôi còn cẩn thận dặn con: “Sau này con cứ đào từng lớp, xài hết lớp này, rồi mới tới lớp khác”.
Lo cho tương lai con gái xong, tôi túi bụi vô những chuyện làm ăn, quên bẵng số vàng đó đi. Một thời gian sau, tôi mới biết là đứa con gái mình cưng nhứt, nó đã tiết lộ cho má nó, đào lấy hết mấy trăm lượng vàng đó.
Tôi tức quá, mới vác đơn đi kiện. Có nhiều lý do khó nói, tôi chỉ ghi trong đơn số vàng bị mất là số lẻ. Công an mời bà Lan, con gái tôi lên xuống nhiều lần, trong 3 năm trời, không có kết quả gì, vì số vàng đó đã đi “theo ông, theo bà” từ đời nào rồi.
Luật sư Ngộ, luật sư Tín (trưởng phòng pháp chế phường 5, quận Tân Bình) xử vụ này. Con gái tôi bị mời riết, sợ quá, vượt biên sang Canada định cư. Trên đường sang Canada, nó bị bắt ở Thái Lan, tôi tuy giận con nhưng không nỡ bỏ nó chết, phải gửi qua cho nó mấy chục ngàn đôla để lo cho nó. Tôi hận con gái theo phe má nó, nó qua Canada từ năm 1984 đến nay, lần nào dẫn con về thăm tôi, tôi cũng không thèm gặp, đóng chặt cửa nhà. Ai có chê tôi lạt lẽo tình cha con, tôi chịu.
Còn thằng trưởng nam (theo thứ tự của người miền Nam là “anh Hai” trong nhà – PV) của tôi đối xử với tôi không ra gì. Tôi nói thiệt, nói ra thấy quá phũ phàng, chứ tôi không dám về căn nhà số 408 Cách Mạng Tháng 8, vì sợ cậu “quý tử” này đánh. Nó khăng khăng là căn nhà đó của má nó, nó dùng vũ lực cấm cản tôi bước vô nhà. Khi tôi kiện má nó, đòi lại căn nhà này, nó là người lên báo chửi tôi nhiều nhứt. Một người nói với tôi câu này: “Anh đã mất một đứa con rồi…”.
Tôi buồn quá, thở dài: “Tôi biết là đã mất nó lâu rồi anh à”. Đứa con này, nó đã làm đơn bỏ họ Lê của tôi, nó để tên cha nó là Hồ Hữu Sinh. Trong di chúc tôi viết rất rõ: “Tôi dứt khoát khai trừ đứa con này. Tôi còn sống, cũng như tôi chết, nó không phải là máu mủ, ruột rà với tui…”