TIN TỨC » Tin trong ngày

Dì ghẻ sát hại, phi tang xác con chồng

Thứ năm, 22/12/2011 10:14

Cho rằng đứa con riêng của chồng là nguyên nhân dẫn đến sự nguội lạnh tình cảm đôi bên, Nguyễn Thị Sâm đã tìm cách sát hại cháu bé vô tội rồi phi tang thi thể. Khi bị lộ, Sâm đã khăn gói ôm theo đứa con nhỏ vào Bình Dương, thay tên đổi họ, lấy chồng mới.

Cái rét đầu đông dễ làm cho những phạm nhân đang sống ở Trại giam số 5, Bộ Công an, cảm thấy trong lòng tràn ngập nỗi tê tái, buồn tủi. Nhưng có lẽ, người đàn bà mang tên Nguyễn Thị Sâm (SN 1967, ở Tam Thuấn, Phúc Thọ, Hà Nội) thấm thía sự cô đơn hơn cả. Với Sâm, ngoài mức án chung thân, cô còn phải chịu một bản án lương tâm khó xóa khi chính tay cô đã sát hại một đứa trẻ không có khả năng tự bảo vệ bản thân. Cuộc sống bi kịch của cô gái ế Trong cuộc tiếp xúc hiếm hoi với phóng viên trong trại giam, Sâm kể rằng cuộc đời cô dường như có lẽ đã được sắp đặt sẵn để rơi vào những chuỗi ngày khổ sở, nhục nhã, ác độc và ân hận. Sâm là chị cả trong gia đình có năm chị em ở cái huyện nghèo của tỉnh Hà Tây (cũ), khiến cho cuộc sống của cô thua kém rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa.   Nhà đông con, nhưng bố mẹ Sâm chỉ có thu nhập duy nhất nhờ vào những sào ruộng khoán, năm thì được mùa, năm lại mất trắng, khiến cho mấy anh chị em phải ăn những bữa cơm độn khoai sắn nhiều hơn cơm trắng. Cuộc sống khó khăn, gia đình không đủ tiền cho đi học, Sâm đành nghỉ giữa chừng khi mới chạm tới ngưỡng cửa lớp 7. Sau khi bỏ học, hằng ngày, Sâm xiêu vẹo theo mẹ ra đồng cấy lúa, trồng khoai, giúp nuôi đàn em lóc nhóc theo nhau ra đời. Thời gian thấm thoát trôi, Sâm bước vào tuổi 20. Khi những đứa bạn cùng trang lứa đều đã lấy chồng và yên phận, Sâm vẫn “ế ẩm”, chẳng có ai hỏi han đến. Thế rồi, nhờ sự giới thiệu của những người thân, cô gái ế đành cắn răng theo về làm vợ lẽ người đàn ông tên Nhân. Anh Nhân cũng đã có vợ và một cậu con trai mới vài tuổi. Nhưng vì cuộc sống kém may mắn, người vợ mới sinh con được ít ngày đã bỏ anh và con ra đi về bên kia thế giới. Khi nỗi đau mất vợ nguôi ngoai, Nhân đã quyết định đi bước nữa với hy vọng sẽ hàn gắn lại gia đình nhỏ của anh. Nhân tưởng rằng Sâm, một người phụ nữ chân lấm, tay bùn, gắn liền với đồng ruộng sẽ dễ cảm thông, chia sẻ với những mất mát mà bố con anh phải gánh chịu. Nhưng thực tế không phải vậy. Từ khi về làm dâu, Sâm đã sớm lộ rõ những điểm yếu của mình. Cô sống vụng về, không được lòng cha mẹ và gia đình nhà chồng. Bản thân Sâm thừa nhận không ít lần cô bị cha mẹ chồng đuổi đi vì dám cãi lại các cụ và đánh con riêng của chồng. Biết chuyện, nhiều lần Nhân cũng đã thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với cô. Sâm cứ ngỡ rằng tình hình sẽ được cải thiện, khi đứa con gái chung của cả hai ra đời. Cô tin rằng đứa trẻ ấy sẽ là sợi dây gắn kết hạnh phúc giữa cô với chồng và gia đình nhà chồng. Nào ngờ, cuộc sống khổ sở của cô không những chẳng chấm dứt, lại còn có thêm nhiều “cung bậc” mới. Giai đoạn năm 1988, gia đình nhà chồng Sâm nhận gia công những đoạn thừng để buộc đồ dùng. Khi về làm dâu, cô cũng phải quay cuồng theo áp lực của công việc ấy để kiếm thêm thu nhập. Vì vừa sinh con nhỏ, sức khỏe Sâm đã giảm sút đi rõ rệt. Nhưng do đã đến hạn phải trả hàng đặt ngoài chợ nên đã không ít lần, Sâm phải vắt sức mình làm đêm cho kịp lô hàng mang ra chợ bán vào sáng hôm sau. Sâm kể rằng nhiều lúc buồn ngủ, gục xuống nền nhà, nếu chẳng may bị chồng bắt gặp, cô sẽ phải “ăn đòn”. Có hôm, Sâm bị chồng cầm con dao nhọn dùng để làm thừng, dọa sẽ cắt tai nếu cô tiếp tục ngủ gật. Liên tục bị mọi người trong gia đình nhà chồng coi thường và ép uổng, Sâm mang lòng bực tức, muốn trả thù.   Mấy đời bánh đúc có xương... Thật không may, nạn nhân lãnh trọn oán thù của Sâm lại là cháu Nguyễn Văn Hợp (SN 1983), con riêng của anh Nhân. Trưa ngày 19/5/1988, những người thân trong gia đình anh Nhân không thấy cháu Hợp về nhà nên đã tá hỏa đi tìm. Nhưng họ tìm mãi, nhờ cả loa phát thanh xã tìm kiếm cháu bé mà không thấy.

Nguyễn Thị Sâm trong trại giam

Ba ngày sau, khi cả gia đình như ngồi trên đống lửa thì họ nhận được tin của người cùng thôn báo đã phát hiện thấy xác cháu bé bị ai đó chôn sơ sài xuống dưới cánh đồng hoang. Thông tin ngay lập tức được chuyển đến cơ quan CA huyện Phúc Thọ và CA tỉnh Hà Tây (cũ). Ngay sau khi xuống hiện trường, khám nghiệm sơ bộ, cảnh sát đã nhận định đây là một vụ giết người man rợ và giấu xác cháu bé xuống cánh đồng. Ngay lập tức, các trinh sát dày dạn kinh nghiệm được tung vào để điều tra và họ nhanh chóng nhận ra điểm bất thường trong vụ án. Trong khi tiến hành triệu tập các nhân vật nghi vấn, họ đã không thấy dì ghẻ của cháu bé và đứa con của cô này đâu. Tập trung xác minh, điều tra, loại bỏ đối tượng nghi vấn, cơ quan CA tin rằng người gây ra cái chết cho cháu bé chính là Sâm. Tuy nhiên, lúc đó, Sâm đã lẩn trốn khiến cơ quan cảnh sát điều tra phải ra lệnh truy nã. 17 năm trốn chạy, Sâm đã thay tên, lấy chồng mới, sinh thêm ba đứa con khác. Nhưng Sâm không ngờ rằng cơ quan CA vẫn kiên trì điều tra và lần theo dấu vết của mình, khiến cô ta phải tra tay vào còng số 8 hồi năm 2005. Tới lúc đó, Sâm mới khai đầy đủ về tội ác của mình đã gây ra.

Theo đó, khoảng 8 giờ sáng ngày 19/5/1988, Sâm mang phân kali đi bón lạc ở cánh đồng thôn Yên Dục. Ra đến cổng làng, Sâm gặp con riêng của chồng là cháu Nguyễn Văn Hợp (SN 1983) đang chơi tha thẩn. Thấy Sâm, cháu bé đòi theo đi làm. Sâm bèn quát mắng, nhưng cháu Hợp không chịu về, nên cô ta giang tay tát đứa trẻ một cái. Bị dì ghẻ tát đau, Hợp đã òa khóc. Thấy vậy, Sâm móc trong túi áo một nắm ngô rang và dỗ dành Hợp nín rồi về, nhưng cháu vẫn khóc. Bực tức vì Hợp không nghe lời, lại sẵn ghét con riêng của chồng, Sâm bèn lấy tay bịt mồm cháu rồi kéo vào căn bếp bỏ không của nhà chị Tuyết ở gần đó. Vào đến nơi, Sâm dùng khăn bông đội đầu quấn vào cổ Hợp và xiết mạnh, đồng thời đập đầu cháu xuống nền bếp. Khoảng mấy phút sau, thấy Hợp đã chết, Sâm để xác cháu ở bếp rồi đi ra ngõ. Tại đây, Sâm gặp em ruột là Nguyễn Văn Cường đang bế đứa con chung của cô ta với anh Nhân là cháu Nguyễn Thị Nhung, bèn bảo Cường về nhà lấy bao tải dứa để đi vơ lá tre. Có bao tải trong tay, đợi Cường đi khỏi, Sâm quay lại bếp cho xác cháu Hợp vào bao. Tiếp đó, Sâm đến nhà bà Nguyễn Thị Gái ở cùng thôn mượn chiếc cuốc, rồi quay về nhà mình lấy đôi quang và hai rổ tre mang đến nơi gây án. Sâm đặt bao tải đựng xác cháu Hợp một bên, còn bên kia, cô ta đặt mấy viên gạch vỡ, rá đựng phân, chiếc cuốc và bình thản gánh ra cánh đồng ngô khu vực bãi Giảng, xã Hiệp Thuận. Tại đây, cô ta đào hố, chôn xác cháu Hợp, xong xuôi mới lại mang đôi quang gánh về ruộng lạc của nhà mình ở cánh đồng thôn Yên Dục để làm cỏ lạc. Trên đường quay lại ruộng, Sâm gặp chị Nguyễn Thị Yên (em chồng) đang trên đường sang nhà thăm mẹ đẻ. Giữ thái độ bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Sâm rủ chị Yên ở lại đợi mình vun lạc xong rồi cùng về. Đến khoảng 11 giờ trưa cùng ngày, mọi người đổ xô đi tìm cháu Hợp nhưng Sâm vẫn trả lời không biết cháu ở đâu. Tra tay vào còng sau 17 năm trốn chạy Sáng ngày 22/5/1988, nghe tin chị Nguyễn Thị Rõ ở thôn Quế Lâm cùng xã đi cắt cỏ phát hiện ra xác cháu Hợp, biết mình bị lộ, Sâm lấy tư trang và mang con trốn vào ấp 1A, Kỉnh Nhượng, xã Vĩnh Hoà, huyện Phú Giáo (Bình Dương). Tại đây, cô ta đổi tên là Thanh và kiếm sống bằng cách làm thuê. Trong cuộc sống chui lủi, chạy trốn sự trừng phạt của pháp luật, Sâm vô tình gặp một người đàn ông khác ở xã Vĩnh Hòa, Phú Giáo, Bình Dương và đã nhanh chóng trở thành vợ anh này. Với bản chất hiền lành, người đàn ông trên không hề nhận ra mình đang yêu thương và sống cùng một đối tượng phạm tội nguy hiểm. Trong 6 năm làm vợ, Sâm sinh thêm ba đứa trẻ khác, đều là con trai. Nhưng có lẽ, cuộc sống của cô phải trả giá, khi vừa sinh đứa con út, Sâm đã phải chứng kiến cảnh chồng vĩnh viễn ra đi do một căn bệnh quái ác.  Trong lúc đau đớn, Sâm muốn rũ bỏ tất cả để định đi đầu thú. Nhiều đêm, Sâm gặp ác mộng, mơ thấy cháu Hợp về đòi mạng sống. Rồi trong những đêm thức trắng tư lự chờ trời sáng, cô tự đặt câu hỏi không hiểu sao mình lại có hành động tàn ác như vậy. Càng nghĩ, Sâm lại càng thương những đứa con của chính mình. Nếu như cô biết dừng lại thì chúng đã không phải khổ. Sâm cứ sống dằn vặt như thế trong 17 năm dài. Thế rồi, cái gì tới sẽ phải tới, vào ngày 18/5/2005, các chiến sĩ cảnh sát hình sự mặc thường phục đã nhanh chóng áp sát, bắt giữ Sâm. Trong buổi tiếp xúc với phóng viên, Sâm kể rằng trước lúc bị bắt, cô thấy rờn rợn sau lưng như ai đang nhìn mình và linh cảm thấy sự trừng phạt cho tội ác của mình đã đến. Lúc bị bắt, Sâm ngoan ngoãn như một đứa trẻ biết lỗi và đành líu ríu theo chân các chiến sĩ công an ra Bắc. Thấy mẹ tra tay vào còng, những đứa con của Sâm sững sờ đứng nhìn vì chẳng hiểu ngọn nguồn. Nhưng chỉ ít phút sau, khi được cơ quan công an giải thích, chúng đã hiểu ra tất cả và càng đau đớn hơn khi nhận thấy bộ mặt thật độc ác của mẹ đẻ… Vài tháng sau ngày bị bắt, Sâm bị TAND tỉnh Hà Tây (cũ) kết án chung thân cho hành vi độc ác cách đó gần hai thập kỷ. Ngày Sâm bị đưa ra tòa xét xử, anh Nhân cũng xuất hiện trong vai trò phía người bị hại. Thời gian đã biến đổi khá nhiều con người Nhân và anh không một lời trách móc tội lỗi của cô. Nhưng anh cũng không xin giảm nhẹ hình phạt, bởi anh nghĩ án chung thân là cái giá thích đáng mà Sâm phải chịu cho hành vi mất nhân tính của cô. Rời phòng xử, Sâm cố ngoái lại nhìn bóng dáng người thân thuộc, nhưng với cô lúc đó, mọi thứ thật xa lạ, và rồi Sâm cô đơn, lẻ bóng một mình bước lên chiếc xe bít bùng để lên đường vào trại giam…
Phunutoday